Giữa hè đã tới, Ý Nhi cũng lớn thêm mấy tháng.
Vào mùa đông, Ám Nhất còn có thể đưa chút than sưởi, nhưng hè sang, băng đá lại không tiện vận chuyển, đành phải chịu đựng mà sống qua ngày. Ngay cả Ý Nhi vốn hiếu động lanh lợi, giờ cũng trở nên héo hon, uể oải suốt cả ngày.
Dạo gần đây, Ý Nhi được nuôi dưỡng rất tốt, An Kim vừa bế mông bé, liền cảm nhận được sức nặng rõ rệt của tiểu hài tử.
Không ai cầm quạt tròn phe phẩy cho bé, khác hẳn mọi ngày Ý Nhi thường vui vẻ đùa nghịch, bắt lấy tua quạt rủ xuống không rời tay. Lúc này chỉ rúc trong lòng mẫu thân, dáng vẻ ủ rũ không thôi.
Trời oi bức, An Kim chỉ cho bé mặc một chiếc yếm đỏ nhỏ. Đôi tay múp míp, đôi chân bụ bẫm lộ ra bên ngoài, kết hợp với gương mặt tinh xảo đáng yêu của bé khiến người ta liên tưởng đến bức tranh Tết vẽ hài đồng.
Thế nhưng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đôi mắt to tròn như nho long lanh đẫm nước, thi thoảng lại nấc lên từng tiếng nho nhỏ, tủi thân khóc thút thít.
Người lớn dù có thể cố chịu đựng, chứ trẻ con thì không. Chỉ cần chút không thoải mái cũng đủ để nước mắt lưng tròng.
An Kim đau lòng lau nước mắt cho con, một tay quạt tròn quạt gió mạnh hơn, nhưng dẫu có cố gắng mấy, thì cũng chỉ là trị phần ngọn. Trong tiết trời oi nồng như thế, gió quạt cũng nóng bức không khác gì lửa.
“Có chuyện gì vậy?” — Tiêu Tắc Lưu bước nhanh vào điện, dáng đi trầm ổn, vừa vào đã nhìn thấy dáng vẻ đáng thương, uỷ khuất vô cùng của tiểu nhi tử.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT