Tiêu Tắc Lưu thức trắng suốt một đêm bên ngoài, dù có thân thể khoẻ mạnh đến mấy cũng không chịu nổi giày vò như thế.
Chờ đến khi cảm giác nhiệt độ cơ thể hắn bắt đầu hạ xuống đột ngột, thần trí hắn đã mơ hồ không rõ.
An Kim vội vàng đỡ hắn về điện Thanh Nhã, lấy tất cả chăn gối phủ kín người hắn, nắm lấy đôi tay lạnh băng ấy đặt vào lòng mình sưởi ấm. May mà nhiệt độ cơ thể hắn cũng không tiếp tục hạ thấp nữa.
Nam nhân với thân thể bệnh hoạn gục xuống giường, sắc mặt ửng đỏ bất thường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, thì thào:
“Dửu Nhi... nàng không hiểu đâu...”
Từ sau khi bị phế truất, hắn vẫn luôn không thể lý giải. Người từng bao dung hắn thuở nhỏ, người từng lấy hắn làm niềm kiêu hãnh – phụ hoàng – cớ sao lại trong khoảnh khắc có thể đoạn tuyệt cánh chim của hắn?
Hơn một năm qua, hắn tìm mọi cách điều tra chân tướng, chỉ mong minh oan sớm ngày, nào ngờ kết quả lại là như thế. Kết quả ấy, làm sao hắn có thể chấp nhận nổi?
Bị vu cổ mưu hại, lại bị hạ độc, hắn đã nghi ngờ rất nhiều người… chỉ duy nhất không nghĩ đến người đó lại chính là phụ hoàng mình.
Khó trách khi ấy phụ hoàng không cho hắn cơ hội giải thích, khó trách lại lạnh lùng xử trí cả nhà ngoại tổ, khó trách văn võ bá quan không một ai dám vì hắn nói đỡ nửa câu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT