Trong ký ức của Tiêu Tắc Lưu, hắn vốn không phải như hiện tại. Nàng từng gặp hắn rất nhiều lần hoặc nơi yến tiệc cung đình được người người ca tụng, hoặc tại phủ Tướng quân, khi quỳ rạp bên đất nghe ngọc bội bên hông hắn khẽ vang.
Hắn là trưởng tử do chính thê sinh ra của Thánh thượng, ngoại tổ là Trấn Bắc Hầu chưởng binh Tây Bắc, từ khi chào đời đã được phong làm Thái tử. Đầu đội quan ngọc trắng, mình khoác mãng bào huyền sắc, từ dung mạo đến thân thế đều khiến người ta không thể không kính ngưỡng.
Là kẻ kiêu tử được trời cao ưu ái, hắn chẳng ngạo mạn cũng không hoang dâm, luôn giữ vẻ ôn hoà, song trong sự ôn nhu kia lại ẩn chứa vẻ lãnh đạm khiến người ngoài khó mà tới gần.
Thế nhưng giờ đây, tóc tai hắn rũ rượi, vạt áo nơi ngực rộng mở, trong mắt nổi lên tơ máu đỏ rực, khuôn mặt phảng phất vẻ cuồng loạn nàng chưa từng thấy qua.
Xem ra vụ án vu cổ lần này quả thật đã khiến vị Thái tử điện hạ này chịu đả kích quá sâu.
Trước khi bị phế, bất kể là vàng bạc hay vật dụng trong cung, chỉ cần có chút tỳ vết, cung nhân cũng không dám trình lên Đông Cung. Vị hôn thê của hắn cũng là đích nữ tướng phủ, danh môn tiểu thư nổi danh kinh thành.
Vậy mà sau khi bị phế, hắn như con thú bị nhốt nơi góc tường, đến cả một thứ nữ câm điếc cũng có thể trở thành chính thê của hắn.
Hai mươi hai năm hắn sống trong ánh trăng sáng và trời cao quang đãng, cả nhân sinh không một vết nhơ, ánh mắt hắn chưa từng chấp nhận điều gì không hoàn mỹ.
Mà thân thể nguyên chủ thấp hèn lại tàn tật, sự xuất hiện của nàng chẳng khác nào điểm mực vô tình vấy lên bức họa hoàn mỹ của hắn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play