Ông hối hận vì khi nghèo khó đã chọn bỏ rơi nàng. Hối hận vì khi vừa phát đạt, lại muốn ép nàng rời xa người nhà, khiến nàng hoảng sợ sinh non, mẹ con ly tán.
Thuở trẻ, ông tự cao tự đại, không chịu nổi cảnh em gái bướng bỉnh, lại bất mãn vì nàng dám vì một người đàn ông mà bỏ mặc gia đình, tình nguyện từ bỏ vinh hoa phú quý để quay về bên kẻ ấy.
Giờ đây đã đến tuổi trung niên, ông càng thấy mình khi ấy thật sai lầm.
Dòng dõi thì sao, thổ phỉ thì sao chỉ cần muội thích, chẳng phải là đủ rồi ư? Hà tất phải bắt nàng đi theo con đường ông đã an bài.
Vì áy náy, ông gần như không dám nhớ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến em gái. Khuôn mặt nàng trong trí nhớ đã mờ dần… vậy mà hôm nay, khi nhìn thấy đứa bé này, ông mới nhận ra mình chưa bao giờ quên. Trái lại, dáng vẻ của nàng còn khắc sâu hơn.
Ông vẫn nhớ đêm khuya năm ấy, cầm chén trà nhỏ mà ngập ngừng mãi, muốn gặp em nhưng lại sợ phải nhìn nàng.
Rồi sau đó, thấy nàng mặc áo bông thô, bụng to bước vào, gọi “Huynh trưởng”… lúc ấy, trái tim ông rơi xuống đất, tan nát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT