Bất chợt, bên tai An Kim vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn, ngay sau đó vòng eo mảnh mai đã bị hắn siết chặt vào lòng.
"Vậy thì… không về nữa."
Dương Nhị Nguyên không còn kìm nén chính mình. Hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống vội vàng mà cháy bỏng để nàng tự mình cảm nhận được, hắn cũng đã nhớ nàng đến nhường nào.
Hắn xưa nay không phải kẻ do dự. Trước kia là vì không rõ lòng nàng, lại sợ nàng chẳng còn muốn ở bên hắn nữa. Nay Vân Nhi đã tỏ rõ tâm ý, hắn sao có thể để người khác tuỳ tiện mang nàng đi?
Nếu huynh tẩu nàng thực sự là người đáng để gửi gắm, Vân Nhi đã chẳng phải đội tuyết mà tìm đến hắn.
Cảnh tượng hôm chạy nạn hôm đó, hắn nhìn rất rõ. Huynh tẩu nàng giả vờ vô tình, cố ý bỏ nàng lại phía sau, chẳng đoái hoài sống chết. Ngược lại, chính hắn là người chạy tới đỡ lấy nàng, hai người mới quay đầu lại, vậy mà câu đầu tiên bọn họ hỏi lại là: có đem theo bạc không?
Khi hắn hỏi lai lịch bọn họ, thì không trả lời, chỉ nhất quyết đòi biết họ tên và địa chỉ của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play