Thiếu nữ vận y phục xanh nhạt, tay ôm thanh kiếm đỏ rực tựa máu, dung mạo thanh tú kiều mỵ, đứng trước mặt một nam tử vận bạch y, đôi mắt sáng ngời long lanh, tựa hồ đang chờ đợi lời tán thưởng của hắn.

Nam tử áo trắng khẽ đưa tay xoa đỉnh đầu nàng, ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh:
“Ninh Ninh rất giỏi.”

“Mỗi lần đều là Sở sư tỷ đứng đầu, thật xứng đáng là đệ tử duy nhất của Kiếm Tôn!”

Trước những lời khen ngợi của mọi người, gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng núp sau lưng sư phụ mình.

Cảnh tượng ấy rơi vào trong mắt Hề Thanh, như có một thanh lợi kiếm vô hình xẻ dọc tim hắn, nỗi đau lập tức lan tràn khắp ngũ tạng lục phủ.

Sao có thể như vậy... Làm sao có thể là tiểu đồ đệ của hắn?

Hắn—
Chưa từng tán thưởng nàng như thế, cũng chưa từng đối xử ôn nhu như vậy.

Đợi đến khi đám người rời đi, thiếu nữ nhẹ nhàng kéo tay áo bạch y nam tử, ngước mắt hỏi nhỏ:
“Sư phụ, ở phúc địa, mỗi người chỉ có thể mang về một thứ thôi sao?

“Theo lý là như vậy, sao thế Ninh Ninh? Sao con lại hỏi vậy?”

Thiếu nữ dựa sát vào sư phụ, ánh mắt đầy tin cậy:
“Con hình như mang về nhiều hơn một cái... Con cũng không biết tại sao nữa. Nó tự động chạy đến, rồi cư trú luôn trong đan điền của con. Con không biết đó là thứ gì, nhưng con thích Phượng Minh kiếm hơn, nên mang cả hai về luôn.”

“Cái gì?”

Sắc mặt nam tử áo trắng khẽ biến, vội vàng vận linh lực kiểm tra cơ thể nàng, sợ nàng dính phải thứ gì không sạch. Khi cảm nhận được trong đan điền nàng có một mầm xanh tràn đầy sinh cơ, hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói:
“Đây là Đại Hồi Xuân Quyết đã thất truyền hơn nghìn năm. Con nhất định phải tu luyện thật tốt.”

“Vâng ạ! Ninh Ninh nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.”

Hề Thanh chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt – tất cả đều khác xa với hiện thực.

Không có chuyện tiên đoán thiên cơ, không có người mang mệnh cứu thế, lại càng chẳng có ai có thể vì nàng mà ngăn kiếp nạn. “Hắn” chỉ có một đồ đệ duy nhất – chính là nàng.

Thiếu nữ năm xưa luôn nhút nhát sợ sệt, chỉ biết nép mình nơi góc phòng nhìn hắn, nay lại ở nơi đây được muôn người quý mến, không từng chịu chút bất hạnh. Nàng sống trong yên vui, dung nhan rạng rỡ, tự tin mà tỏa sáng. Kiếm Phong xưa nay vốn lạnh lẽo, nhờ có nàng mà rộn ràng tiếng cười nói.

Tại đây, nàng chẳng còn là kẻ bị xem là phế vật. Dưới sự tận tâm chỉ dạy của “hắn”, nàng không chỉ tinh thông kiếm pháp, mà còn lĩnh hội được bí thuật thất truyền Đại Hồi Xuân Quyết.

Sau này, khi Ma tộc đột ngột xâm lăng, chư thiên kiêu của Cửu Châu ngã xuống thê lương, người hóa ma, kẻ vong mạng. Hắn mang theo đệ tử Kiếm Nguyệt Tông liều mình kháng địch, còn nàng thì thanh lọc tu sĩ đã nhập ma, thậm chí trọng thương cả Ma Tôn. Trong trận đại chiến ấy, chính nàng góp phần mang lại thắng lợi huy hoàng.

Rõ ràng là kết cục tốt đẹp như thế, rõ ràng là như vậy... thế nhưng, hắn rốt cuộc đã làm gì sai?

Hề Thanh cổ họng dâng vị tanh, phun ra một ngụm máu tươi. Trước mắt cảnh tượng chợt tiêu tan, chỉ còn lại ngôi sao kia, bị hắc khí quấn quanh, le lói ánh sáng yếu ớt.

“Là đứa trẻ đó, phải không?”

Quản Ngân nhìn hắn lảo đảo suy sụp, đã đoán được phần lớn chân tướng.

Hắn khép mắt, thở dài:
“Đây chính là điều ta sợ hãi nhất...”

Đôi mắt Hề Thanh ngập đầy tử khí, ánh nhìn u uẩn xoáy về phía hắn. Đột nhiên, y vùng dậy, túm lấy cổ áo Quản Ngân, bi thống gào lên:

“Tại sao? Vì sao? Vì sao khi ấy lại phán đoán sai lầm?!”

Theo tiếng gầm đầy bi phẫn, từng sợi tóc trên đầu hắn hóa trắng.

"Có người... đã thay đổi mệnh cách của đứa trẻ kia."

Đôi mắt Hề Thanh đỏ như máu:
"Là ai?!"

Quản Ngân trầm mặc, giọng nói khàn đục:
"Ta không biết. Nhưng người đó nhất định hận ngươi thấu xương. Hắn cũng hận cả thế giới này. Hắn muốn thông qua chính tay ngươi để hủy diệt 'Cứu Thế Nhân', từ đó hủy hoại toàn bộ Tu Tiên giới."

Quản Ngân cười khổ: “Ta tự ý dùng khuy phá thiên cơ, không ngờ lại bị mê mờ tâm trí.”

Dứt lời, hắn giơ tay lên, quả quyết móc đi đôi mắt của chính mình.

“Ngươi…!” Hề Thanh kinh hãi thốt lên.

Từ hai hốc mắt trống rỗng, máu tươi như lệ đỏ ròng ròng tuôn xuống. Quản Ngân xoay lưng về phía Hề Thanh: “Ta đã sớm nói không thể can dự vào nhân quả. Giờ đây nghiệp chướng đã gieo, không ai có thể trốn thoát.”

“Hãy đi tìm đứa bé ấy đi. Chỉ cần nàng còn sống, Tu Tiên giới vẫn còn hy vọng.”

“Từ nay về sau, ta sẽ không xem thiên cơ nữa. Thế gian này cũng chẳng còn Thiên Cơ Môn.”

Trong đáy mắt Hề Thanh, bi thương trào dâng.

Sao lại ra nông nỗi này… Người đáng ch·ết nhất rõ ràng là hắn kia mà.

“Ta nhất định sẽ tìm được nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play