Vừa nhìn thấy thê nhi, nỗi bức bối và phiền muộn trong lòng Tiêu Tắc Lưu cũng vơi đi không ít.
Phụ hoàng hắn một lòng muốn ép hắn chết, lại còn muốn làm ra vẻ mình bị kẻ gian che mắt, trách nhầm con trai, đóng vai từ phụ đầy đạo nghĩa khiến người ta buồn nôn. Vậy mà hắn chỉ có thể giả bộ như không oán không hận, còn phải mang ơn đội nghĩa.
Ban ngày ở trong cung diễn trò, đến giờ phút này mới tạm thời đè nén được cảm giác ghê tởm ấy xuống.
Ý Nhi ban ngày ngủ hơi lâu, Tiêu Tắc Lưu bồi con chơi một hồi, đợi đến khi nó lại thiếp đi lần nữa.
Dỗ con xong, Tiêu Tắc Lưu ôm thê tử vào lòng, trầm giọng nói:
“Dửu Nhi, phụ hoàng vẫn chưa hoàn toàn tin ta, ta đành phải tiếp tục giả vờ ngu ngơ một thời gian. Trong Đông Cung đã bị cài không ít tai mắt của phụ hoàng, Dửu Nhi chớ nên dễ dàng tin bất kỳ ai.”
Trước kia hắn quá kiêu ngạo và tự tin, cho rằng thân là Thái tử thì không nên nhúng tay vào chuyện hậu cung, cũng hiếm khi động đến thế lực mà mẫu hậu để lại trong cung. Chính vì thế mới để cho bọn người kia có cơ hội giở trò, giấu vật dơ bẩn trong cung của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT