Vẻ mặt bất thiện của Tần Dịch rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ đồng ý quay lại là hắn sẽ lập tức tiêu diệt hai người.
Chỉ có Triệu Lỗi đại ngốc này là không nhìn ra, còn không ngừng gật đầu: “Giáo y Ninh, anh tốt quá, còn muốn mời chúng tôi ăn cơm nữa.”
Chúc Dương không khỏi im lặng, sau đó dùng tay huých hắn, ý bảo hắn nhìn sắc mặt Tần Dịch.
Triệu Lỗi vẻ mặt mờ mịt nhìn qua.
Ninh Thư không biết bọn họ vì sao lại phải nhìn Tần Dịch, không khỏi cũng nhìn theo. Vốn là khuôn mặt đen lại của thiếu niên lập tức chuyển thành vẻ mặt vân đạm phong khinh*, mở miệng không mặn không nhạt nói: “Họ ăn rất nhiều đấy, anh đừng hối hận.”
*vân đạm phong khinh: một thành ngữ Hán Việt, nghĩa là "mây nhạt gió nhẹ", thường dùng để miêu tả tâm trạng bình thản, không bận tâm đến chuyện gì.
Ninh Thư không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, sau đó mở miệng nói: “Không sao, tiền lương của tôi vẫn đủ để mời một bữa cơm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play