Cậu không khỏi giải thích: “Bởi vì không khí trong phòng có hơi ngột ngạt, cho nên…”
Văn Dụ Châu không nghe lời giải thích của cậu, chỉ nói: “Trước khi sử dụng phòng tắm của người khác, chẳng phải cậu nên chủ động hỏi ý kiến của chủ nhân trước à?”
Ninh Thư trầm mặc một chút. Cậu phát hiện mình đuối lý trước, không có cách nào phản bác lại.
Tuy rằng Văn Dụ Châu mặc sơ mi trắng quần tây nhưng bộ đồ ấy đặt lên cơ thể vai rộng eo thon của hắn lại mang một cảm giác nghiêm túc lạnh băng. Ninh Thư không biết vì sao mà trong lòng lại thấy hơi sờ sợ, cậu không nhịn được mà liếm môi một chút.
Thiếu niên trần trụi nửa người đứng ở trong phòng, giọt nước lăn xuống theo vòm ngực cậu tạo thành một vệt nước trên mặt đất, mà khuôn ngực gần như trắng nõn ấy lại có hơi hồng nhuận quá mức, điều đó khiến Văn Dụ Châu không khỏi nghĩ tới quả đào mật.
Hắn nghĩ đến cảnh tượng thiếu niên ở trong phòng tắm ban nãy, không biết vì sao mà lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Nhưng Văn Dụ Châu là người có giáo dục, cuối cùng hắn vẫn dời tầm mắt. Hắn lạnh nhạt nói: “Thôi, cậu ra ngoài đi.”
Ninh Thư sửng sốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT