Chỉ thấy trong tay thanh niên là một đồng tiền, xem ra đã có không ít lịch sử lâu đời. Ban đầu nhìn giống như còn rất bình thường, nhưng càng nhìn càng cảm thấy dường như không đơn giản như vậy. Người này không khỏi đánh giá một chút dáng vẻ của tiểu thiếu gia trẻ tuổi. Thấy hắn lớn lên mặt như hoa đào, môi hồng răng trắng. Một khuôn mặt xinh đẹp vậy, là hắn trước đây chưa từng gặp qua. Đặc biệt là đôi mắt kia, như thể sẽ câu hồn người vậy.
“Có thể cho tôi nhìn kỹ một chút được không?” Đối phương đưa tay ra, hỏi.
Môi Ninh Thư bị hắn cắn có chút trắng bệch, đưa đồ vật qua, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Người của tiệm cầm đồ dùng kính lúp nhìn đồng tiền đó, cảm thấy thứ này không đơn giản. Nhưng kiến thức của hắn không cao thâm như vậy, vì thế trả đồ vật lại, bảo vị thanh niên trẻ tuổi này đợi một lát.
Chỉ lát sau, liền có một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn đi ra, hắn còn mang theo một cặp mắt tinh tế. Nhận lấy thứ trong tay Ninh Thư, nhìn kỹ một chút. Sau đó bắt đầu kinh hãi, hắn nâng mắt lên, bất động thanh sắc hỏi: “Vị gia này, ngài lấy thứ này từ đâu ra vậy?”
Ninh Thư rũ mắt, khẽ giọng nói: “Người khác tặng.”
Trái tim hắn bị một bàn tay lớn bóp chặt, đầu có chút chìm nổi, cũng có chút mờ mịt. Như thể không biết mình đang làm gì. Ông chủ trả lại thứ này, mở miệng nói: “Thứ này quá quý giá, tôi còn không dám định giá. Gia, ngài ở đây chờ một chút, chờ ông chủ của chúng tôi đến, rồi cùng ngài bàn bạc kỹ hơn, thế nào?”
Ninh Thư có chút thất thần, theo bản năng gật đầu. Ông chủ này và tiểu nhị liếc nhau, bảo tiểu nhị trông chừng người ta cho kỹ. Sau đó quay người vào bên trong, lại không biết gọi điện thoại cho ai: “Là Lưu phó quan sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT