Hôm nay là ngày lê viên khai diễn, không thể có nửa điểm sai sót.
Lúc này hậu đài không có ai, Ninh Thư nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là tiểu cô nương vừa rồi. Hắn ngồi trước gương, ôn tồn nói: “Bạch Linh, giúp ta tẩy trang này đi.”
Khúc hát uyển chuyển sầu bi vang lên, tiếng bước chân nặng nề bị bao phủ. Người đến bước tới phía sau, đưa tay lên.
“Bạch Linh?”
Giọng người đàn ông trầm thấp truyền đến. Ninh Thư lúc này mới nghe thấy tiếng quân ủng quen thuộc dẫm trên mặt đất, còn có âm thanh kim loại từ khẩu súng lục và quân phục lạnh lẽo va chạm khi Quân gia đi lại. Như dẫm lên trái tim hắn vậy, lông mi không khỏi khẽ run một chút. Hắn không khỏi ngẩng mặt lên, nhìn lại.
Phát hiện không phải ảo giác của mình. Quân gia đứng sau hắn, trên người mặc một bộ quân phục màu tối lạnh lẽo. Bên hông treo một khẩu súng lục nặng trĩu, găng tay trắng bao bọc lấy đôi ngón tay thon dài trắng muốt của hắn. Đôi mắt màu xanh thẫm đó, lúc này đang xuyên qua gương. Nhìn về phía con hát trẻ tuổi, mí mắt hơi mỏng dường như mang theo chút khí lạnh, đang dày đặc quấn quanh.
Quân gia nhìn con hát trong gương. Hắn một thân trang phục biểu diễn màu đỏ, hoa mẫu đơn diễm lệ thêu vô cùng tinh xảo. Đôi mắt phượng hẹp dài ngước lên, cái cổ thon dài tinh xảo. Khiến Phó Tư Niên nhớ đến cảnh tượng vừa rồi trên sân khấu. Con hát trong tay cầm chiếc tẩu thuốc mảnh mai, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh véo lấy phần đuôi màu vàng kim. Tựa vào chiếc ghế thái phi, mắt phượng mang theo chút thần sắc thanh lãnh, màu đỏ diễm lệ đó, làm tôn lên làn da trắng muốt tinh xảo của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play