4
Thân thể hắn vốn dĩ đã tương đối suy yếu, là một bình thuốc di động, bệnh này đến là dữ dội. Ngay cả lâm triều cũng không thể đi, mềm nhũn nằm trên giường. Thái hậu đã biết tiền căn hậu quả, không khỏi có chút tức giận, trách cứ nói: “Nhiếp Chính Vương này thật là to gan, lại dám kinh hách đến Hoàng thượng như vậy.” Sắc mặt bà vô cùng khó coi, đôi mắt mang theo chút hận ý.
Lúc trước tiên đế đối với đứa con hoang này vô cùng coi trọng, nếu không phải vì không phải dòng dõi của mình, e rằng cũng đã truyền ngôi vị Hoàng đế cho đứa con hoang này. Đây cũng chính là lý do Thái hậu vì sao đối với sự tồn tại của Hách Liên Vũ, vẫn luôn như gai trong mắt.
“Mới vừa trở về kinh thành đã vô pháp vô thiên như vậy, coi Hoàng thượng không là gì, hắn chẳng lẽ còn thật sự muốn phản không thành!” Thái hậu tức giận đến nỗi ném văng chén trong tay.
Ninh Thư ho khan nói: “Mẫu hậu, Nhiếp Chính Vương cũng là vô tâm...” Y sở dĩ nói tốt cho Hách Liên Vũ, là vì Thái hậu coi đối phương như cái đinh trong mắt, khẳng định sẽ lấy chuyện này làm đề tài. Mấy năm trước, Thái hậu đã dùng thủ đoạn hạ tam lạm, bức Hách Liên Vũ đi. Hách Liên Vũ trong lòng có vướng mắc vẫn là nhẹ, chỉ sợ hắn ghi hận Thái hậu. Như vậy Ninh Thư muốn hoàn thành nhiệm vụ, lại càng khó.
Thái hậu lạnh lùng nói: “Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, tự nhiên không rõ ràng những ân oán này, ai gia xem hắn rõ ràng chính là ghi hận ai gia...” Trong mắt bà có sự kiêng kỵ mà chính bà cũng không nhận ra, oán hận nói: “Ai gia sẽ không để hắn đạt được.”
Ninh Thư không khỏi cất lời: “Mẫu hậu, Nhiếp Chính Vương có dũng có mưu, chúng ta vì sao không biến hắn thành người có thể sử dụng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT