Nghe nói mình không có tinh hạch, Tang Ninh thở phào, khuôn mặt nhỏ căng thẳng giãn ra, cậu hít sâu, tay nhỏ vỗ vỗ ngực.
“Vậy thì tốt, sợ chết mất!”
Mèo con hơi xấu hổ, vốn là mèo cam sĩ diện, nên lén lút ưỡn lưng, giả vờ chẳng có gì xảy ra, giọng mềm mại ngượng ngùng: “Em không sợ đâu, em chẳng lo anh ta đào tinh hạch của em đâu nha.”
Hệ thống 131 nhìn vành tai hồng mềm dưới mái tóc vàng của Tang Ninh, khẽ hừ một tiếng.
“An Ngọc.” Cố Lẫm cau mày, giọng lạnh băng.
An Ngọc khựng lại, biết Cố Lẫm đang bất mãn. Nhiệm vụ thu thập vật tư lần này chỉ có ba người họ, dù ít nhưng ba dị năng giả cao cấp đủ sức ra vào khu vực zombie thoải mái. Vậy mà An Ngọc mải mê bám theo Tang Ninh, hoàn toàn quên nhiệm vụ.
Dù còn muốn dính lấy thiếu niên, nhưng Tang Ninh không chạy được, thu thập xong vật tư rồi dỗ cậu cũng không muộn.
An Ngọc nói một tiếng với Tang Ninh, rồi tất bật tìm một cái ghế, lót đệm mềm lên trên, để cậu ngồi. Lo cậu sợ, y nghĩ một chút, gọi Tần Côn tới trông, rồi quay đi xử lý vật tư.
Tang Ninh ngồi trên ghế, bộ quần áo hệ thống 131 chọn là áo sơ mi có viền hoa, phối quần ngắn tới đầu gối, tóc vàng mềm phủ trán, để lộ đôi mắt tinh xảo. Lưng thẳng tắp, đầu gối hồng hào khép chặt, cẳng chân trắng trẻo bị tất trung bít kín, mép tất hằn lên đường cong mềm mại. Hai tay đặt trên đầu gối, đan vào nhau, ngẩng mặt tò mò nhìn, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, như đứa trẻ ngoan mà người lớn thời trước tận thế yêu thích.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play