Dưới sự hướng dẫn của hệ thống 131, Tang Ninh miễn cưỡng điều khiển được tứ chi con người, nhưng động tác vẫn hơi gượng gạo, đi một lúc lại muốn bò bằng bốn chân.
May mà góc này không có ai, nếu không, thấy tư thế đi lại kỳ quái của cậu, chắc chắn sẽ nghĩ cậu là zombie mà bắn một phát chết tươi.
Sau vô số lần được sửa tư thế đi đúng kiểu người, mèo cam cuối cùng cũng đi thẳng được, dù chậm chạp. Nếu bị nhìn thấy, người ta cũng chỉ nghĩ cậu bị thương, chứ không nghi ngờ đây là một tiểu zombie cao cấp.
Mèo cam ở trong một góc khuất. Tang Ninh vịn tường bò ra, trước mắt là cảnh hoang tàn. Tòa nhà bị sập đổ ngổn ngang, đè bên dưới là vô số thi thể, xung quanh còn có zombie cấp thấp lảng vảng, mùi hôi thối lẫn lộn khiến người ta lợm giọng.
Khuôn mặt nhỏ của Tang Ninh tái mét, tay bịt chặt mũi, mắt rưng rưng: “Hôi quá! Còn hôi hơn nữa!”
Trong góc vừa ăn một thanh bánh thưởng, mũi vẫn còn vương hương sữa ngọt ngào. Ai ngờ vừa ra ngoài, mùi sữa tan biến, mùi thối nồng nặc ập tới khiến Tang Ninh suýt ngất.
Nhưng đạo cụ chặn cảm giác cần rất nhiều điểm, hệ thống 131 không định cho mèo cam nợ thêm, thúc giục cậu mau vào trong trung tâm thương mại.
Tang Ninh nhăn nhó, hai tay bịt chặt mũi, đi theo hướng hệ thống chỉ.
Bên trong trung tâm thương mại vắng tanh. Tang Ninh tò mò chớp đôi mắt mèo vàng óng, nhìn ngó khắp nơi. Thấy dải vải rách treo lơ lửng trên không, móng vuốt cậu ngứa ngáy muốn vờn.
Nhưng cậu vẫn nhớ nhiệm vụ, lưu luyến dời mắt, chạy nhanh qua, phồng má nghĩ sau khi xong nhiệm vụ sẽ xin hệ thống 131 cho chơi dây tua một lúc. Cậu đến khu vực mà nhân vật chính sẽ xuất hiện.
“Họ sẽ đến đây chứ?” Tang Ninh tò mò hỏi.
【Sẽ. Họ sẽ đến đây tìm vật tư, ngươi cứ đợi ở đây.】
Tang Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trước khi đợi người đến, cậu tìm một bộ quần áo để thay.
Mèo cam là một chú mèo yêu sạch sẽ, không chịu nổi người bẩn thỉu. Cậu vụng về cởi quần áo, đầu bị kẹt ở cổ áo, đôi tay trắng trẻo giơ cao, để lộ cái bụng mềm trắng, ngơ ngác chớp mắt.
“Meo?”
Mèo cam chưa từng tự mặc quần áo, những bộ váy áo xinh đẹp đều do chủ nhân mặc cho. Thế nên cậu theo bản năng cầu cứu: “Anh hệ thống, em cởi không được, cổ khó chịu quá.”
Hệ thống 131 không chịu nổi, hóa ra một đôi tay lớn, ngón tay linh hoạt gỡ hai cái, giải cứu mèo con khỏi đống quần áo. Nó cầm bộ đồ Tang Ninh chọn để mặc cho cậu, nhưng đột nhiên khựng lại, không khách sáo vứt bộ đồ xuống đất.
“Anh hệ thống? Quần áo đâu?”
Mèo cam hóa thành thiếu niên tóc vàng xinh đẹp. Do cọ qua cọ lại, bụi bẩn trên mặt đã bị lau đi, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh khôi, đôi mắt mèo to tròn trong veo nhìn hệ thống, ngơ ngác hỏi, giọng mềm mại như làm nũng.
Đúng là một chú mèo con chỉ biết làm nũng, vừa béo vừa ngốc.
Hệ thống 131 nghĩ thầm, lấy một chiếc khăn, lau sạch chỗ bẩn trên người mèo cam, rồi chọn một bộ quần áo cotton mềm mại khác, kể cả quần lót, tận tình mặc cho thiếu niên.
【Giơ tay lên.】
【Cúi đầu xuống.】
【Nhấc chân lên.】
【Vểnh mông lên tí.】
Tang Ninh ngoan ngoãn làm theo, dưới sự giúp đỡ của hệ thống 131, cậu mặc quần áo tử tế, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh khôi, nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh hệ thống nha!”
【Hừ.】
Hệ thống hừ lạnh, giọng băng giá không chút cảm xúc, nhưng giờ đây Tang Ninh chẳng còn sợ nữa. Người giúp cậu mặc quần áo, chải lông đều là người tốt! Hệ thống cũng là hệ thống tốt!
Hệ thống 131, vừa được nhận “thẻ hệ thống tốt”, lặng lẽ nhìn đôi tay mình, bất ngờ tự vỗ lên mu bàn tay một cái. Nó chẳng hiểu sao mình lại ra tay, chỉ là không chịu nổi dáng vẻ bừa bộn của mèo con, cơ thể đã hành động trước cả ý thức.
Nhìn mèo con cười tươi xinh xắn, hệ thống 131 giúp cậu đi tất và mang giày da nhỏ xong, liền dứt khoát trở về không gian hệ thống, bực bội đập đầu mình, khí áp quanh thân thấp đến đáng sợ.
Con mèo béo này đúng là biết mê hoặc người khác!
Thay bộ quần áo sạch sẽ, cả người thơm tho, Tang Ninh tìm một góc tương đối sạch, co mình ngồi dựa vào tường, ôm lấy chân, gương mặt nhỏ vùi vào đầu gối, đôi má mềm mại bị ép thành một đường cong mũm mĩm, chỉ lộ đôi mắt to tròn linh động nhìn ngó khắp nơi.
Đây là một siêu thị, rau củ quả đã thối rữa từ lâu, nhưng trên kệ vẫn còn nhiều thực phẩm đóng gói nguyên vẹn. Tang Ninh chẳng biết đó là gì. Mũi mèo con thính lắm, chỉ cần ngửi là biết, nhưng cậu không muốn. Cậu sợ lại ngửi phải mùi kinh khủng khiến ngay cả bánh thưởng cũng muốn nôn ra.
Khu thương mại này trước tận thế là một trung tâm mua sắm lớn, đông người qua lại. Khi tận thế xảy ra vào một buổi trưa bình thường, nơi đây có rất nhiều người. Kết quả, nó biến thành địa ngục trần gian, vô số người bị zombie cắn, biến dị, rồi lại cắn người khác.
Cuối cùng, chẳng còn ai sống sót, chỉ toàn zombie.
Nhưng đây vẫn là trung tâm thương mại, vật tư dồi dào. Khi bị phát hiện, đội dị năng giả đã đến, và đúng là đội của nhân vật chính.
Tang Ninh chờ đợi, ngửi mùi thơm sạch sẽ từ quần áo mới (quần áo từ khu mua sắm cao cấp), đầu óc nhỏ bỗng lóe lên ý tưởng, thông minh hẳn ra: “Anh hệ thống, em thơm thế này, họ sẽ tin em là người sống sót chứ?”
Tang Ninh từng xem tivi cùng chủ nhân. Là một chú mèo cam chỉ biết ăn uống vui chơi và béo lên, cậu xem tivi rất nghiêm túc, còn kêu “meo meo” thảo luận tình tiết với chủ nhân!
Cậu cau mày khổ não, khuôn mặt nhỏ xinh như bánh bao mới ra lò, cắn môi dưới hồng hào, mắt đầy thắc mắc.
Hệ thống hừ nhẹ: 【Đương nhiên là không.】
Tang Ninh ngây ra: “Vậy làm sao để họ dẫn em đi?”
Tan Ninh chỉ ngây thơ, không ngốc. Một con người sạch sẽ, thơm tho xuất hiện giữa đám zombie, thật sự không đáng nghi sao?
【Đây là điều ngươi phải tự suy nghĩ. Nhiệm vụ yêu cầu ngươi làm quen với dị năng giả, xóa tan nghi ngờ của họ. Quá trình tùy ngươi phát huy, hệ thống chỉ quan tâm kết quả.】
Nếu có đuôi và tai, chắc chắn mèo cam giờ đã cụp tai thành tai máy bay, đuôi dựng đứng sau mông, bước chân ngắn năm phân giậm giậm, vừa hung dữ vừa tủi thân kêu “phì phì”.
“Meo!” Quá đáng! Làm sao mà hoàn thành được chứ!