Đoán cái đầu bà ngoại nhà cậu.
Ôn Nhân Dư đảo mắt, không muốn nói chuyện với anh ta lắm, hơi thở kề sát có chút nóng và gần, cô xê dịch vào trong, cố ý kéo xa khoảng cách với anh ta.
Nhược Nhược bên kia nói chuyện với bạn của mình, đặc biệt mỉm cười về phía cô, nói: “Bạn bè em không quen anh ấy, ngại nên ngồi cạnh em.”
Rất công bằng, cô ấy và bạn cô ấy ngồi, Tô Dung và bạn anh ấy ngồi.
Tô Dung dựa vào ghế sofa, trông lười biếng, ánh sáng lờ mờ chiếu vào đồng tử của anh ta, trông đen thẳm như những vì sao ngoài trời.
Anh ta mời khá nhiều người, ai đến cũng tặng quà trước, không lâu sau quà chất thành núi, xếp trên ghế sofa cạnh bàn. Trước khi cuộc vui chính thức bắt đầu, anh ta xòe lòng bàn tay ra trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, hỏi: “Quà của anh đâu?”
Hàng năm cô đều tặng quà, quà tuy nhẹ nhưng tình cảm nặng, dù có tặng kẹo mút anh ta cũng nhận. Thực tế cô đã mấy lần tặng kẹo mút, mặt dày nói: “Điều này cho thấy mối quan hệ của chúng ta ngọt ngào như kẹo vậy.”
Ôn Nhân Dư nắm chặt túi xách, bên trong có một chiếc đồng hồ, giá bốn chữ số.
Nhưng cô… không muốn đưa lắm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play