Điều rất lạ là đêm tối mưa to gió lớn thế này, cộng thêm tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong phòng, vốn là một đêm không thể chợp mắt, nhưng người có thần kinh suy nhược như Tạ Vũ lại ngủ rất ngon, nằm trên giường không bao lâu là bước vào mộng đẹp, sau đó ngủ thẳng đến sáng.
Ngủ một giấc thức dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cô nhẹ nhàng xuống giường không đánh thức Trần Tâm Duyệt trên giường, rón rén mở cửa. Bầu trời bên ngoài vừa lộ ra chút màu trắng bạc, mưa đã tạnh, trong không khí dày đặc mùi bùn đất đặc trưng ở nông thôn. Kí túc xá học sinh bên cạnh có mấy đứa trẻ lục tục thức dậy, ở ngoài cửa dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt, thấy Tạ Vũ là cười ngượng ngùng, chào hỏi cô.
Tạ Vũ cũng tùy tiện đánh răng rửa mặt một chút, đi tới căn phòng bên cạnh nhìn cánh cửa đóng chặt kia, tưởng Lục Viễn chưa thức, nhưng lại có đứa trẻ nói: “Thầy Lục đi đón bạn rồi ạ.”
Tạ Vũ quay đầu lại, thấy một đứa bé trai khoảng mười tuổi nói chuyện với cô. Cô cười hỏi: “Sớm vậy ư? Đi đón ở đâu thế?”
Thằng bé chỉ hướng dãy phòng học đằng trước: “Ở chỗ sông đó, trời mưa là nước dâng lên, mấy bạn ở ngoại trú đi học không qua sông được, lần nào thầy Lục cũng đón mấy bạn ấy.”
Tạ Vũ hiểu rõ gật gật đầu, tò mò đi ra bên ngoài.
Cô đi tới sân thể dục, xa xa là nhìn thấy nước con sông nhỏ đó quả thật đã dâng lên, nước sông trong veo biến thành màu vàng đục, mấy tảng đá thường ngày đạp lên để qua đã bị nước bao phủ.
Lục Viễn đang cõng một đứa trẻ đi từ đối diện tới, bờ bên kia vẫn còn hai, ba đứa trẻ đứng chờ.
Thật ra nước không tính là sâu, Lục Viễn xắn ống quần, nước chỉ trên đầu gối anh một chút. Nhưng nước dâng lên chảy rất xiết, đừng nói là trẻ con, mà ngay cả Lục Viễn cũng đi chẳng thuận lợi đến vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT