Chương 28: Liên Hương Trai

Chu Thừa An vừa bước vào sân của Thẩm Hoa Tranh, đã ngửi thấy một làn hương sữa nồng đượm, mùi thơm theo gió, không ngừng len lỏi vào khứu giác ông.

Thẩm Hoa Tranh vừa lấy mẻ bánh nướng trứng đầu tiên ra lò, liền nghe tin Chu Thừa An tới.

Nàng cẩn thận đặt bánh nướng trứng  xuống, nhìn về phía nha hoàn truyền lời: “Nói với tiểu cữu cữu, ta lập tức tới ngay.”

Chu Thừa An vừa uống được nửa chén trà nhỏ, Thẩm Hoa Tranh liền đến.

“Tiểu cữu cữu, sao người lại tới đây?”

Chu Thừa An đặt chén trà xuống, đang định mở lời thì…

[Vừa vặn, tiểu cữu cữu có thể nếm thử bánh nướng trứng  do cháu làm. Hiện giờ độ ấm vừa vặn, dùng là thích hợp nhất.]

Chu Thừa An:…

Ông nhìn những món điểm tâm được các nha hoàn đặt lên bàn, rồi lại nhớ tới mùi hương nồng đậm vừa ngửi thấy.

Bánh nướng trứng ? Chẳng lẽ là làm từ trứng vịt muối sao?

Mấy ngày nay, vào bữa sáng, người trong Chu gia đều dùng trứng vịt muối do Thẩm Hoa Tranh mang đến để ăn cùng cháo.

Không thể không nói, trứng vịt muối đó dùng để ăn với cháo quả thực là đệ nhất.

Trứng vịt muối béo ngậy, lòng đỏ đầy đặn, thuần hậu, màu đỏ thắm của lòng đỏ mềm mại tinh tế, tan chảy ngay trong miệng, lòng trắng trứng lại dẻo dai vô cùng.

Nếm một miếng, hương vị đậm đà, mặn mà lan tỏa tức thì trong khoang miệng.

Ngay cả Chu Thừa An, người vốn không mấy thích ăn cháo trắng, cũng phá lệ ăn liền ba chén cháo.

Chu Thừa An dời ánh mắt khỏi đĩa bánh nướng trứng chảy trên bàn, ngữ khí trịnh trọng: “Tranh Nhi, tiểu cữu cữu lần này tới là muốn đích thân nói lời cảm tạ con.”

“Anh Nhi lần này có thể nghĩ thông suốt, tất cả đều là công lao của con. Tiểu cữu cữu thực sự vô cùng cảm kích con.”

Mấy ngày qua, Chu Thừa An đau lòng nhìn nữ nhi từng được ông nâng niu như bảo vật, ngày càng tiều tụy, ngày càng ít nói.

Ông thực sự lo lắng Chu Anh sẽ mãi chẳng thể thoát ra khỏi nỗi u uất.

May mắn thay, nàng cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt.

Thẩm Hoa Tranh không ngờ Chu Thừa An lại đặc biệt đến để nói lời cảm tạ nàng: “Tiểu cữu cữu nói lời gì vậy? Giữa chúng ta nào cần khách sáo như thế? Huống hồ, Anh biểu tỷ cuối cùng có thể nghĩ thông suốt, cũng là nhờ tự nàng. Đâu phải tất cả đều là công lao của cháu?”

“Chưa nói tới những chuyện đó,” Thẩm Hoa Tranh cười chỉ vào đĩa bánh nướng trứng chảy trên bàn, “Đây là bánh nướng trứng  cháu vừa làm xong, tiểu cữu cữu nếm thử xem hương vị thế nào.”

Những chiếc bánh nướng trứng tròn trịa từng chiếc một, bề mặt là một lớp màu vàng óng ả mê hoặc, điểm xuyết hạt mè trắng, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng.

Chu Thừa An bị Thẩm Hoa Tranh ngắt lời bất ngờ, nhất thời quên mất những gì mình định nói tiếp.

Ông tùy tay nhón lấy một chiếc bánh nướng trứng , đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Bánh nướng trứng lớp vỏ ngoài mềm mại, ngát hương sữa, chỉ cắn nhẹ một cái liền tan vỡ.

Một miếng đưa vào miệng, liền cảm nhận được chất giòn sần sật, đầu tiên là vị đậu đỏ nghiền mịn màng, thơm ngọt, tiếp đó là lòng đỏ trứng muối béo ngậy, tựa như nét chấm phá cuối cùng.

Lớp vỏ giòn tan cùng lòng đỏ trứng quyện vào nhau trong miệng, thêm vào đó là đậu đỏ nghiền mềm mại, ba tầng vị hoàn toàn khác biệt dung hòa làm một, đạt đến một cảm giác mãn nguyện đến kinh ngạc.

Thơm ngon đan xen, ngoài giòn trong mềm, tầng tầng hương vị phong phú, thơm lừng mềm xốp, dầu bơ lưu luyến, ngọt mà không ngấy.

Ăn xong, mồm miệng lưu hương, khiến người ta chưa muốn ngừng đũa.

Chu Thừa An nhanh chóng dùng hết một chiếc bánh nướng trứng , rồi lại đưa tay lấy chiếc thứ hai…

Sau khi liên tục dùng mấy chiếc bánh nướng trứng , Chu Thừa An lại rót thêm một chén trà nhỏ.

“Khụ,” ông có chút ngượng ngùng, “Tranh Nhi, bánh nướng trứng  thực mỹ vị.”

Tuy rằng Chu Thừa An có chút hối hận vì nhất thời không kìm được miệng, trước mặt cháu ngoại nữ lại ăn nhiều bánh đến thế, dáng vẻ có lẽ... cũng không mấy lịch sự.

Bất quá, sau khi thưởng thức bánh nướng trứng , ông lại càng thêm tin rằng quyết định của mình trước khi đến đây là đúng đắn.

Thẩm Hoa Tranh cười nói: “Tiểu cữu cữu thích là tốt rồi, cháu làm rất nhiều, lát nữa tiểu cữu cữu hãy mang chút về dùng.”

Chu Thừa An đặt chén trà xuống, từ tay người hầu bên cạnh nhận lấy một chiếc hộp gấm, đưa cho Thẩm Hoa Tranh.

Thẩm Hoa Tranh lòng đầy nghi hoặc, mở hộp gấm ra xem, bên trong là một tờ khế nhà.

“Liên Hương Trai?”

Thẩm Hoa Tranh sững sờ, không rõ vì sao Chu Thừa An lại tặng nàng khế nhà của Liên Hương Trai.

Liên Hương Trai là một tiệm bánh trăm năm tuổi, bánh ngọt và điểm tâm nơi đây được các quý công tử và quý nữ danh giá trong kinh thành vô cùng ưa chuộng.

Chu Thừa An nhìn Thẩm Hoa Tranh, thần sắc ấm áp: “Đây là món tiểu cữu cữu tặng cho con.”

“Không được,” Thẩm Hoa Tranh cảm thấy món quà này quá quý giá, “Tiểu cữu cữu, cháu không thể nhận.”

“Tranh Nhi, con cũng đừng chối từ. Cửa tiệm này căn bản không đủ để biểu đạt tấm lòng biết ơn của tiểu cữu cữu dành cho con, huống hồ, nó ở trong tay con, nói không chừng còn có thể phát triển thịnh vượng hơn.”

Chu Thừa An sớm đã biết Thẩm Hoa Tranh sẽ chối từ, nên ông căn bản không cho nàng cơ hội từ chối.

Ông trực tiếp buông lời nặng nề, rằng nếu Thẩm Hoa Tranh tiếp tục chối từ, chính là không nhận ông là cữu cữu. Nói xong cũng chẳng đợi Thẩm Hoa Tranh đáp lời, ông liền đứng dậy rời đi.

Thẩm Hoa Tranh nhìn bóng dáng Chu Thừa An khuất dần, rồi lại nhìn tờ khế nhà trong tay.

Nàng cứ thế mơ mơ màng màng mà trở thành tân nhiệm chủ nhân của Liên Hương Trai?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play