Những học sinh chưa rời khỏi hành lang vội vàng bao quanh Vưu Khả Ý, hỏi han cô thế nào, có cần phải đến phòng y tế trường không. Còn La San San thì nhanh chóng bị người lạnh nhạt.
Vài người xem kịch vui nhìn thấy cảnh này, lúc ấy mới bày ra dáng vẻ nên có, người quan tâm Vưu Khả Ý, người nhíu mày chỉ trích La San San.
Cơn đau qua đi, Vưu Khả Ý mới nhặt điện thoại rơi một bên, lúc cầm lên thì phát hiện điện thoại đã tự động tắt ngóm rồi.
Cô tức giận không kiềm được, ngẩng đầu nói đúng một câu với La San San: “Cậu không có tiền phải không? Không có tiền thì đừng làm những chuyện ngu xuẩn thế này, làm phiền cậu tự chuẩn bị tiền thuốc men và phí sửa điện thoại đi!”
Cô thấy mặt La San San trắng bệch, gần như không nói tiếng nào, xoay người bỏ đi thẳng.
Thời buổi rối ren!
Thời buổi rối ren!
Rõ ràng đã vào đông rồi, vì sao lại vẫn còn có quá nhiều điều phiền não như vậy?
Lúc đầu, những người vây quanh chỉ một mực lo xem náo nhiệt, bây giờ xảy ra chuyện, cả đám tỏ ra ân cần thân thiết. Cô thấy phiền, chỉ phất tay để mọi người tản đi, cô không bị sao cả.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT