Bệnh viện buổi tối rất yên tĩnh, cũng không tiện nói chuyện.
Nghiêm Khuynh hỏi cô: “Em ăn cơm chưa?”
Cô lại dùng vẻ mặt ngây ngốc gật đầu, như thể vừa bước ra trong mộng, “Em ăn rồi.”
“Anh chưa ăn.” Nghiêm Khuynh cau mày, làm bộ đói không chịu nổi, sau đó thản nhiên kéo tay cô đi xuống cầu thang.
“Đi đâu vậy?” Cô vẫn không theo kịp nhịp điệu của anh.
“Ăn cơm.” Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cứ như nhìn một kẻ ‘lang tâm cẩu phế’…
Khoan đã, một kẻ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play