Xe máy nổ vang trên đường cái, nghe như một con sư tử tràn đầy năng lượng, không hề kiêng nể mà chạy thẳng một đường.
Vưu Khả Ý đội nón bảo hiểm của Nghiêm Khuynh, nghe thấy tiếng gió lạnh thổi vù vù bên tay, tay vòng ngang hông anh bị đông cứng đến suýt mất cảm giác. Cô muốn rút tay về, nhưng thế thì quá nguy hiểm, lí trí không cho phép cô được làm như vậy.
Sáng sớm mùa đông, ngay cả trong không khí hình như cũng có lẫn vụn băng, vừa hít một hơi thì rùng cả mình. Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nghiêm Khuynh, phát hiện rõ ràng anh mặc rất mỏng, thế mà vẫn ngồi vững chắc yên ổn như trước, tựa như hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh lẽo rét mướt này.
Bóng lưng ấy cao lanh lảnh, có lẽ vì khoảng cách quá gần mà cô cảm thấy có phần dày và rộng. Vì thế tự dưng cô lại nhớ đến một ca khúc từng rất yêu thích đã từng nghe thời tiểu học của ba cô ca sĩ trẻ Đài Loan: ‘Bờ vai rộng, những ngón tay dài sạch sẽ, nụ cười như đại dương, trong mắt ngập nắng.’ (*)
(*) Nhắc tới bài Phương xa của nhóm nhạc S.H.E. – Đây là câu mở đầu của bài hát, câu tiếp theo của câu trên là: Mỗi khi nhớ tới anh, em sẽ nghĩ về những điều đó.
Đột nhiên cô cảm thấy rất chính xác, trong mũ bảo hiểm tràn ngập mùi hương đặc trưng của anh, rất mờ rất nhạt thôi, nhưng lại khiến người ta rất yên tâm.
Vưu Khả Ý buông mình chìm đắm trong tâm tình xa lạ này, dựa vào một người hẵng còn rất xa lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT