"Còn không biết xấu hổ mà nói." Liễu Tuệ tức giận lườm cô con gái rượu của mình, vì miếng ăn mà những lời lẽ dạy dỗ trước đó đều quên hết rồi.
Dương Nhược Thủy cười hì hì, nhẹ nhàng lắc lắc tay Liễu Tuệ nói: "Không sao đâu mẹ, Chí Viễn không phải người ngoài, nếu là người khác con đã chẳng thèm lấy đồ của hắn mà ăn rồi." "Nhược Thủy nói đúng mà, dì không biết đó thôi, đồ đạc bên cháu là đặc biệt để dành cho Nhược Thủy đó, hiểu rõ nàng thích ăn mấy món đó." Lý Chí Viễn đối đáp lưu loát, phối hợp với Dương Nhược Thủy đánh tiếng giúp đỡ.
Điều này khiến Liễu Tuệ chỉ có thể thở dài, không có cách nào khác, đành hỏi ngược lại: "Mấy năm nay ở nhà con thế nào Tiểu Viễn?" "Cũng ổn, dù sao cũng không lo ăn lo uống, cả nhà tụ lại bên nhau ấm cúng các kiểu, những năm qua đều tốt hơn nhiều rồi." Lý Chí Viễn thành thật nói.
"Nghe cũng không tệ, con lại mang thứ gì vậy?" "Cháu mang lạp xưởng từ nhà với thịt hầm mua từ chỗ bạn cháu đến, đều là đồ nhắm rượu cả, lát nữa cháu với Dương thúc uống mấy chén." "Rượu này cũng chẳng biết có gì hay ho mà uống, lát nữa hai đứa uống ít thôi đấy." "Vâng!" Ba người ngồi trên ghế sofa luyên thuyên trò chuyện chuyện gia đình, ngoài những chuyện Lý Chí Viễn ở nhà trong khoảng thời gian này, Dương Nhược Thủy cũng kể về việc đi hóng chuyện ở thành phố trong dịp lễ mừng năm mới.
Về phần hai anh em Dương Võ Đào thì hôm qua đã lên đường về đội ngũ rồi, quay lại chắc phải mấy tháng nữa.
"Nhanh vậy đã đi làm lại rồi sao Tiểu Viễn?" Dương Văn mở cửa vào nhà, thấy Lý Chí Viễn có chút ngạc nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT