"Cẩn thận kẻo bỏng!" "Không sao đâu anh, em không sợ bỏng!" Lý Nguyệt trả lời một tiếng, cầm ngay miếng cá đưa vào miệng, cắn một miếng xong liền vội vàng hà hơi, nhưng ánh mắt lại sáng rực lên.

Bề ngoài miếng cá giòn rụm thơm ngon, bên trong thì là thịt cá tươi ngon.

Nàng chưa bao giờ được ăn món nào ngon đến thế!

"Ăn ngon quá anh!" Nàng hét lớn.

Lão thái thái rất đồng tình gật đầu nói: "Mẹ ngươi ướp rất tốt, một chút mùi tanh của cá cũng không có, bột vỏ trứng này con trộn cũng hay, mặc dù giòn, nhưng răng của lão già ta cũng có thể dễ dàng cắn được." "Đúng vậy, ta cùng nương hợp tác nấu cơm, còn không thể ăn ngon tới mức muốn lên trời!" Lý Chí Viễn ba hoa khoác lác một câu, không dám nói việc đã dùng tám cái trứng gà, bột vỏ trứng hắn đều thu vào nông trường, nếu không lão thái thái chắc lại muốn mắng giáo.

"Đúng vậy, cháu ta nấu cơm chính là ngon." Lão thái thái vui vẻ đồng tình.

Khi chiên cá xong xuôi, Tần Anh cùng Lý Hữu Lương cũng vừa hay đi làm về.

Hai người vừa mới vào sân, Lý Nguyệt liền í ới: "Cha! Nương! Anh con làm cá chiên, ăn ngon lắm đó!" "Cái mông lại ngứa đúng không! Nhỏ giọng một chút!" Tần Anh trừng Lý Nguyệt một cái, quay lại đóng chặt cổng lớn, cách nhà còn trăm mét nàng đã ngửi thấy mùi vị kia, liền vội vàng lôi kéo Lý Hữu Lương chạy về.

Hiện nay đang là thời kỳ khó khăn nhất trước mùa thu hoạch, nhà nào nhà nấy cũng đang đói bụng, sao có thể phô trương như vậy được chứ!

Lý Chí Viễn thò đầu ra nhìn một chút, hô to: "Nương, người cùng cha rửa tay đi, chúng ta lập tức liền ăn cơm!" Tần Anh cùng Lý Hữu Lương liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ, hài tử đây là có lòng tốt, bọn họ có thể nói gì đâu, chỉ có thể nhắc nhở chuyện như thế này sau này phải làm ít đi.

Cũng chính lúc hai vợ chồng vừa rửa tay xong, bên ngoài tường viện có người đi ngang qua, cười hỏi: "Hữu Lương Ca, trong nhà làm món gì mà thơm thế!" "Tiểu Thuận đó à, chúng ta đây cũng vừa về, hài tử trước đó câu được hai con cá, ướp hai ngày sợ hỏng nên đều chiên hết.

Có muốn vào ăn một chút không?" Tần Anh hơi giải thích chi tiết.

"Không ăn đâu Hoa Thím, nhà con cũng đang nấu cơm đây." Người bên ngoài tường viện kia đáp một câu rồi bước nhanh rời đi.

Tần Anh bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nói với Lý Hữu Lương: "Ngày mai cả thôn đều phải biết chúng ta tối nay ăn cá chiên." Bọn họ ở cuối thôn, vừa rồi Lý Thuận làm sao cũng đi không đến bên này, đây là tìm mùi vị mà lần theo đến tận cửa.

Lý Hữu Lương hút điếu thuốc lào, không mấy quan tâm: "Trước đó Tiểu Viễn câu cá người biết không ít, hài tử mình có bản lĩnh kiếm được đồ ăn thức uống, không sao cả, nói thì cứ để bọn họ nói." "Cũng đúng, hài tử của ta có bản lĩnh, bọn họ muốn ăn thì tự đi câu đi!" Tần Anh hừ một tiếng, không để mình băn khoăn những chuyện này nữa, vào phòng bếp đỡ lão thái thái đi ra, rồi lại nhìn xéo Lý Nguyệt một cái.

"Trên tay toàn dầu, chỉ lo ăn, sao để ngươi nãi làm bếp, ngươi không phải biết sao!" Lý Nguyệt ngây ngô cười hì hì, cầm một miếng cá đưa cho Tần Anh.

Lão thái thái khoát tay nói: "Anh tử, chính ta muốn đun, chiên cái thứ này lửa không thể lớn, trẻ con nào hiểu những thứ này, ngươi đừng luôn luôn tính nóng như vậy." "Ta chỉ nói chuyện thôi mà, ngươi nhìn xem tiểu nha đầu này cười toe toét, nào chút sợ." Tần Anh nhận miếng cá cắn một cái, gật đầu nói: "Ngon lắm, nương người làm lửa này già dặn quá, vừa vặn!" "Khụ khụ! Nương người nói gì đó?" Lý Chí Viễn bê một đĩa cá chiên ra làm bộ hỏi.

Tần Anh làm sao lại không hiểu tâm tư của Lý Chí Viễn, cười nói: "Ta nói con trai ta làm món cá chiên này ngon quá, còn hơn cả tay nghề của mẹ ngươi, con trai ta sao lại tài giỏi đến thế chứ, lần đầu tiên nấu cơm đã ngon như vậy!" "Nói quá rồi nương ạ." Lý Chí Viễn cười một cách vui vẻ.

"Xác thực rất ngon, trước kia đều chỉ ăn cho no là được, đâu đã nếm qua món ngon như thế này." Tần Anh thu lại nụ cười, nhìn đĩa cá chiên trước mắt mà không khỏi thở dài, cá thứ không phải món quá đắt đỏ, nhưng được chế biến kỹ càng như vậy, lại còn chiên dầu, đó chính là món ăn hảo hạng.

Nói ra buồn cười, hiện tại nông dân nào có được nếm qua như thế?

Mỗi tháng chỉ có chút dầu ăn, ngày thường ăn còn không đủ, đừng nói chi là tích góp lại được để mà chiên rán.

Lý Chí Viễn không nói thêm gì nữa, thấy Lý Hữu Lương vẫn còn hút thuốc lào chưa ăn, hắn đi vào phòng bếp, đem rau trộn bày ra, lại lấy ra một bao thuốc lá rẻ tiền.

"Cha, sau này hút loại thuốc lá này, cái thuốc lào của cha ném đi đi, mùi vị quá khó ngửi, mà lại hút vào cũng không tốt cho thân thể." Lý Hữu Lương mắt nhìn chằm chằm điếu thuốc, miệng hút xong mấy giây mới nhả ra, lắc đầu nói: "Ta không hút, thuốc lào liền rất tốt, hút quen rồi, lại còn tiện lợi." Đúng là tiện lợi thật, mấy hào thuốc lá sợi cộng thêm lá cây có thể hút được hơn nửa năm.

Lý Chí Viễn âm thầm nhả rãnh trong lòng, trực tiếp đặt bao thuốc lá trước mặt Lý Hữu Lương, nói: "Đừng không nỡ, bao thuốc này mới bảy hào, con bán một lần cá đủ cha hút nhiều năm, thời gian khổ cực chúng ta muốn quen thuộc, nhưng có điều kiện cũng muốn thích hợp thay đổi, cha nói có đúng không?" Tần Anh lần này lạ thay lại thấu tình đạt lý: "Dù sao cha cũng cai không được, hài tử mua cho cha thì cứ hút đi, bất quá về sau rượu thì phải uống ít thôi, vật kia uống vào có vị gì chứ, còn không bằng hút thuốc." "Áp lực lớn, nên mới thích uống chút rượu, bất quá xác thực nên uống ít thôi." Lão thái thái cười hòa giải.

"Kia là trước kia, hiện tại con trai ta có bản lĩnh như thế, hắn còn có áp lực gì chứ, đúng không Tiểu Viễn!" Tần Anh nói.

Lý Chí Viễn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, điềm nhiên như không ăn cá chiên, chẳng nghe thấy gì cả.

"Vậy ta liền uống ít chút vậy." Lý Hữu Lương khẽ gật đầu, đứng dậy liền vào phòng rót một chén rượu, bữa cơm ngon như vậy, không uống chút rượu sao được!

Thấy cảnh này, Lý Chí Viễn ngoài ý muốn nhìn Lý Hữu Lương thêm vài lần, người cha này của mình hình như có chút không giống, so với trước kia đã thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn không tin Lý Hữu Lương không hiểu Tần Anh nói uống ít là có ý gì.

"Hữu Lương! Sau này ngươi cứ vậy mà mất hết thể diện đi!" Tần Anh lườm Lý Hữu Lương một cái.

Lý Hữu Lương không để ý đến Tần Anh, cầm gói thuốc lá loại thường, rút một điếu châm lửa hút một hơi.

"Thuốc lá này xác thực hút tốt hơn, ta già rồi, ta cũng nên hưởng thụ sự hiếu thuận của con trai." "Cha người khai khiếu rồi." Lý Chí Viễn ngả ra sau ghế, nhíu mày nói.

Tần Anh bật cười một tiếng, vỗ nhẹ Lý Chí Viễn: "Có đứa con nào nói cha mình như vậy không!" Lão thái thái cũng cười, gật đầu tán đồng nói: "Cháu ta nói rất đúng, lão Tam xác thực khai khiếu, chỉ là mở hơi muộn." "Con cũng khai khiếu!" Lý Nguyệt ở một bên xen vào nói.

"Ngươi không có, là đồ nha đầu ngốc nghếch!" Tần Anh nhéo một cái má Lý Nguyệt, nói: "Mau ăn của ngươi đi, người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào!" "Dạ!" Lý Nguyệt cũng không để ý, tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình.

Lý Chí Viễn thấy thầm tắc lưỡi, lúc này người quả thật có thể ăn, bất kể người lớn hay trẻ con, Lý Nguyệt có thể ăn không ít.

Bất quá đây là chuyện tốt, ăn được nhiều sẽ bổ được nhiều, tiểu nha đầu đoán chừng rất nhanh liền có thể bù đắp lại.

Một bên khác Lý Hữu Lương chẳng thèm đếm xỉa đến, không để ý một chút nào lời nói của mấy người kia, nhấp một ngụm rượu, gắp một đũa rau trộn, lại ăn thử miếng cá chiên cùng bí đỏ hấp, tâm trạng đặc biệt khoan khoái.

Thậm chí với tâm tính của hắn cũng không khỏi có chút kiêu ngạo, trong thời đại này, ai có thể có cách ăn như hắn, địa chủ cũng chẳng hơn là bao phải không?

Mà tất cả những điều này đều là nhờ hắn có một đứa con trai tốt mà ra!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play