"Mẹ!" Lý Phương Hoa vừa nhìn thấy Tần Anh, lập tức không nhịn được bổ nhào tới ôm lấy, hốc mắt ướt đẫm.
"Đồ ngốc, có gì mà khóc, ở bên đó lại bị ấm ức hay sao?" Tần Anh nhẹ nhàng vỗ vai Lý Phương Hoa ôn tồn hỏi.
"Không có, Tiểu Viễn đã lớn, có hắn giúp con làm chỗ dựa, không ai dám bắt nạt con, con chỉ là nhớ mẹ." Lý Phương Hoa thu lại cảm xúc, ngồi thẳng dậy, gượng cười.
"Đứa em trai con bên đó không gây chuyện chứ?" Tần Anh hơi lo lắng hỏi.
"Không có ạ." Lý Phương Hoa vội vàng lắc đầu, chuyện ở thôn Thủy Lâu bên đó căn bản không dám nói ra, nếu không nhất định sẽ dọa Tần Anh phát sợ, dù sao mọi chuyện đã qua rồi.
"Thế là tốt rồi, đi thôi, người lớn thế này rồi mà còn làm bộ này, mau sang một bên đi, đừng chậm trễ ta nhìn ngoại tôn của ta!" Tần Anh cười kéo Lý Phương Hoa ra, bước tới ôm Triệu Quân Dân từ trong lòng Lý Hữu Lương, đùa nói: "Ngoại tôn, có nhớ bà ngoại không? Bụng nhỏ rỗng thế kia, trưa nay ăn món gì ngon rồi phải không?" "Con nhớ bà ngoại lắm ạ! Hôm nay chúng con ăn thịt heo trộn mì sợi, cậu dẫn đi, ăn ngon lắm ạ!" Triệu Quân Dân ôm cổ Tần Anh tỏ ra rất thân mật, hai người năm ngoái vừa mới gặp, Tần Anh thực sự rất tốt với cậu bé, thiếu thốn tình yêu từ ông bà nội nên cậu bé rất ỷ lại vào Tần Anh.
"Ôi chao, ăn ngon thế cơ à? Thế các cháu có thích cậu không?" "Thích lắm ạ! Con với Tiểu Đương đều thích cậu, có đúng không Tiểu Đương!" Triệu Quân Dân vừa nói xong liền quay đầu nhìn Tiểu Đương, giống như một người lớn tí hon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play