"Tiểu hỏa tử, thế này là ngươi không đúng rồi, dù vì lý do gì cũng không thể động thủ đánh người chứ!" Đúng lúc này, có một vài thôn dân không phân tốt xấu lớn tiếng quát.
"Đúng vậy, tiểu hỏa tử nhìn hiền lành, nhưng ra tay thì cũng không đúng." "Mặc kệ vì sao, ta đề nghị cứ để Tôn Trân đánh lại, sau đó đuổi thằng nhóc này ra khỏi thôn, xem như xong chuyện này." "Theo ta thấy thì nên để đội trưởng ra mặt chủ trì tương đối tốt hơn, giải quyết thế nào thì giải quyết." Một đám người xôn xao bàn tán, ai nấy đều đưa ra ý kiến riêng.
Chồng của Tôn Trân là Triệu Kim Hà đứng dậy, ra vẻ nói: "Lão Tứ, em rể của ngươi đánh cả chị dâu, việc này ngươi thấy nên giải quyết thế nào đây, nương ta lát nữa sẽ tới, đến lúc đó bà lão ấy mà động thủ thì ta cũng không can ngăn được đâu!" Lý Chí Viễn giơ tay ngăn lại Triệu Thủy Hà đang định đứng dậy, ánh mắt đảo qua mọi người có mặt tại đó, cuối cùng dừng lại trên người Tôn Trân.
"Sao ngươi không nói rõ tại sao ta đánh ngươi? Nói ra cho mọi người cùng phân xử xem thử." "Ta quản ngươi vì cái gì! Đánh người chính là ngươi không đúng! Ta nói lý lẽ với ngươi cái gì đây? Tên nhãi ranh bé con này đến thôn ta lại còn muốn kiêu ngạo ư, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không thể làm!" Triệu Kim Hà thấy Lý Chí Viễn bình tĩnh tự nhiên, lập tức không vui, khí thế phải hơn đối phương một bậc mới được!
Lý Chí Viễn nghe vậy bật cười, thuận nước đẩy thuyền nói: "Tốt, ta thích không nói lý, vậy bây giờ ta chỉ vào mũi ngươi mắng, ta th*o đại gia ngươi! Th*o n* má! Ngươi muốn xử lý ta thế nào?" Lời vừa dứt, không khí trong sân trở nên quỷ dị, từng người ngây người nhìn Lý Chí Viễn, trong đầu đều đồng loạt hiện ra một ý nghĩ.
Thằng nhóc này bị điên rồi à?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT