Chương 6: Ngoan cố – “Ở đây không ai gọi là KK.”
Ánh mắt từ mọi người trong phòng họp gần như đè ép thành áp lực vô hình, khiến Ấn Trừng mồ hôi túa ra như mưa.
Tống Dữ chẳng hề để tâm đến sự thay đổi trong không khí. Sau khi ngồi xuống, hắn mở kịch bản, gật đầu ra hiệu bắt đầu buổi đọc kịch bản.
Không ai lên tiếng thắc mắc, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ấn Trừng len lén quan sát phản ứng của Tống Dữ, lại thấy đối phương không nhìn mình lấy một lần. Như thể chuyện đứng ra “giải vây” lúc nãy, chưa bao giờ xảy ra.
Giải vây.
Ấn Trừng vô thức sờ vành tai, trong lòng trào lên một cảm xúc kỳ lạ – nhẹ nhàng, ấm áp, như thể lo âu vẫn luôn găm trong tim cũng được tạm thời xoa dịu.
Cậu thích tiền bối ấy, không sai. Anh ấy thật sự là một người rất tốt.
Âm thanh lật trang giấy loạt xoạt vang lên. Phó đạo diễn bắt đầu đọc lời dẫn truyện, kiêm luôn những phần thoại của các nhân vật chưa có mặt.
Tâm trí Ấn Trừng cũng từ từ trôi theo dòng đọc đều đều ấy, để câu chuyện 《Ham muốn vượt ranh giới》 mở ra từng lớp trong không gian đầy nghiêm túc của buổi họp.
Trong bối cảnh thành phố bị phân hóa rõ rệt giữa giàu và nghèo, khu ổ chuột chìm trong hỗn loạn và dịch chuột hoành hành. Người nhiễm bệnh sau ba ngày gần như không thể sống sót, thi thể được đưa đi thiêu huỷ bởi những người đeo mặt nạ “mỏ chim”.
Tống Dữ thủ vai Baker Marly, một chàng trai lớn lên ở khu nghèo. Cha mẹ nghèo khó nhưng nhân hậu, dạy hắn sống ngay thẳng. Năm Baker bảy tuổi, cha mẹ hắn bị “người đeo mặt nạ” bắt đi không một lời giải thích – từ đó hắn thành trẻ mồ côi, lớn lên trong khốn khó và lạnh lẽo.
Baker trưởng thành trở thành một thám tử tư sống lặng lẽ, làm việc khôn khéo, luôn giữ khoảng cách với thế giới. Cho đến một ngày, có một gia đình hàng xóm chuyển đến, nhẹ nhàng tiếp cận, từng chút một sưởi ấm trái tim hắn.
Nhưng hạnh phúc ấy chỉ kéo dài hai tháng. Người đeo mặt nạ lại xuất hiện – lần này họ mang đi cả gia đình kia, dù họ hoàn toàn khỏe mạnh. Baker theo đến tận nơi hỏa táng, nhưng không tìm thấy thi thể ba người kia.
Sự thật hé lộ: công ty dược nổi tiếng nhất thành phố có liên quan đến nhóm người đeo mặt nạ, lấy danh nghĩa cách ly để bí mật buôn bán nội tạng dân nghèo.
Cảnh sát cũng điều tra, nhưng thế lực đằng sau quá lớn. Cuối cùng, họ đề nghị Baker trở thành nội gián, trà trộn vào công ty kia.
Mắt xích then chốt chính là Mitchell Green – cậu ấm ăn chơi của chủ tịch công ty. Và Mitchell chính là vai diễn của Ấn Trừng.
Cậu vô thức xoay cây bút trong tay, hành động nhỏ lọt vào mắt đạo diễn Dương, khiến ông quay đầu nhìn cậu chăm chú.
Mitchell là một kẻ lập dị, tùy hứng đến cực đoan. Tình yêu và hận thù đều mạnh mẽ như lửa. Cậu không biết về tội ác của cha, cũng chẳng biết lý do thật sự khiến Baker tiếp cận mình.
Cậu yêu Baker một cách điên cuồng, hết lòng tin tưởng và bảo vệ hắn. Nhưng sau khi phát hiện bị phản bội, sự giận dữ và đau đớn khiến cậu dấn sâu vào bóng tối, đến mức cuối cùng chọn cách đồng quy vu tận với cha, kết thúc mọi bi kịch – lẫn tình yêu lẫn máu tươi.
Hôm nay phần diễn chính thuộc về Tống Dữ. Ấn Trừng chỉ có hai câu thoại ở cuối buổi.
Giọng Tống Dữ trầm và dày, như tiếng đàn contrabass ngân vang, vừa trầm ổn vừa lôi cuốn, khiến người ta không thể rời tai mà vẫn không thấy mệt mỏi.
Hắn hiểu rõ nhân vật và kịch bản đến mức mỗi lần thảo luận với đạo diễn đều vô cùng sắc bén, nắm bắt được chiều sâu tâm lý lẫn mạch truyện, thậm chí còn đề xuất những thay đổi để tăng hiệu quả cảm xúc.
Mỗi cảnh quay đều phải được xác định rõ phong cách và nhịp điệu. Nhóm ánh sáng, đạo cụ, quay phim… cũng được đạo diễn nhấn mạnh từng chi tiết.
Ấn Trừng nghiêm túc lắng nghe, như miếng bọt biển muốn hấp thụ tất cả tri thức. Cậu gần như quên cả ngẩng đầu, chỉ cắm cúi ghi chú lia lịa lên kịch bản, không sót một câu nào.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia buổi đọc kịch bản chuyên nghiệp – và bất ngờ thay, được học quá nhiều thứ quý giá.
Khoảng 4 tiếng trôi qua, cuối cùng cũng đến phân cảnh của Ấn Trừng.
Cậu hít sâu, lặp lại vài lần lời thoại trong đầu, nhưng nhịp tim đã không còn kiểm soát được nữa.
Chỉ là đọc kịch bản thôi mà, chưa quay chính thức… khẩn trương cái gì chứ?!
Cậu liên tục tự trấn an:
Thả lỏng.
Thả lỏng.
Thả. Lỏng.
Cảnh diễn lần này là lúc Mitchell Green lần đầu bộc lộ tính cách thật – lạnh lùng, nguy hiểm và ngạo mạn đến đáng sợ.
Trong một căn phòng trên lầu hai của hộp đêm, Mitchell trừng phạt một vệ sĩ từng làm lộ thông tin Baker sắp xếp. Cậu ra lệnh người này tự móc mắt trái của mình, mắng gã “có mắt không tròng”.
Sau đó, Mitchell gặp lại Baker – lúc này đang đánh nhau trong quán – và ấn tượng với thân thủ của hắn. Cậu lập tức mời Baker về làm vệ sĩ mới, mà không hề biết mình đã vô tình kéo kẻ thù lớn nhất vào bên cạnh.
Đây là một cảnh máu me và tàn nhẫn, cho thấy sự quyền lực cùng tính cách cực đoan của Mitchell. Nó cũng là hồi chuông cảnh báo cho sự nguy hiểm cận kề với Baker.
Phó đạo diễn vừa kết thúc lời dẫn truyện, Ấn Trừng liền dựng thẳng kịch bản, điều chỉnh lại tư thế ngồi, chuẩn bị cho phần đọc.
Lần này, cậu không còn là Ấn Trừng nữa, mà là Mitchell Green – kẻ cô độc sống trong bóng tối, đắm chìm trong quyền lực và nỗi đau.
“Chờ đã.”
Giọng nói vang lên cắt ngang không khí tĩnh lặng như mặt hồ. Trương Vi Đạt – nhà sản xuất chính – đột ngột lên tiếng, giọng không lớn nhưng đầy uy quyền.
Ấn Trừng khẽ nhíu mày. Cậu vừa mới cất một chữ, chưa kịp bước vào trạng thái diễn đã bị ngắt lời.
Trương sản xuất chỉ tay vào kịch bản, giọng hờ hững:
“Đoạn này quá dài dòng, hoàn toàn có thể cắt bỏ. Baker đánh nhau xong rồi để Mitchell xuất hiện là được. Dù sao cũng chẳng phải vai chính, thêm mấy cảnh này để làm gì?”
Không khí lập tức đông cứng.
Dương đạo diễn khẽ thở dài, đưa tay day trán như thể đã quá quen với kiểu cắt gọt vô tình này. Ông thì thào như lẩm bẩm với chính mình: “Lại tới rồi…”
Trong lòng Ấn Trừng chợt trầm xuống. Cậu biết Trương Vi Đạt không ưa mình, nhưng không ngờ mức độ bài xích lại sâu đến thế — đến cả phân cảnh đầu tiên cũng muốn xóa sạch.
Biên kịch Ngải Mạt khẽ mím môi, định lên tiếng phản bác:
“Cắt cảnh này đi thì hình tượng Mitchell sẽ không còn hoàn chỉnh…”
“Cậu ta chỉ là nam phụ, xây dựng tính cách nhiều làm gì?” Trương Vi Đạt mất kiên nhẫn, cuộn kịch bản lại như một ống giấy, gõ lên bàn cồm cộp, “Huống chi vai này giờ còn đổi người. Cậu ta có đủ khả năng thể hiện được như trước không?”
Ngón tay chỉ thẳng về phía Ấn Trừng, ánh mắt khinh thường.
Bàn tay đang cầm bút của Ấn Trừng siết lại. Một luồng lửa dâng lên trong lồng ngực. Cậu không lạ gì cảm giác bị nghi ngờ — từ lúc đổi nghề tới nay, cậu vẫn luôn sống trong cái bóng của hoài nghi.
Nhưng — chưa diễn, đã khẳng định cậu không làm được?
Cậu nhớ lại lời Lý Ngư từng nói, rằng hợp đồng là phía đoàn phim mời, chính Trương Vi Đạt là người đích thân gọi điện. Nếu đã không ủng hộ cậu, thì hôm qua còn làm ra vẻ gần gũi để làm gì?
Đùa giỡn? Giả tạo? Hay là nhân cách phân liệt?
Nỗi uất nghẹn dâng tới cổ họng, Ấn Trừng không nhịn được nữa.
“Mitchell chú ý đến Baker vì trận đánh nhau đó. Chính vì thế, cậu ta mới dừng hành vi tra tấn và bị thu hút. Đó là khoảnh khắc đánh dấu bước ngoặt trong nhân sinh quan của Mitchell.”
“Không có đoạn này, sẽ không thể phản chiếu mâu thuẫn nội tâm về sau. Nó là tiền đề để xây dựng sự đối lập mạnh mẽ giữa hành động và tình cảm.”
Giọng Ấn Trừng bình tĩnh nhưng dứt khoát.
Cậu biết, lẽ ra nên nở một nụ cười, để giảm bớt căng thẳng trong không khí. Nhưng cậu không làm được. Nỗi thất vọng và lửa giận lấp đầy lòng ngực — không còn chỗ cho xã giao giả tạo.
Tống Dữ khựng lại, tay vẫn đan trên mặt bàn. Hắn lặng lẽ quan sát Ấn Trừng, trong mắt là sự đánh giá nghiêm túc. Hắn không nói gì, cũng không cười như thường lệ.
“Ha!” Trương Vi Đạt cười lớn, tiếng cười có chút ngạo mạn và mỉa mai, “Thầy Ấn, nghe cậu nói, tôi không biết là cậu đang bảo vệ nhân vật, hay là đang níu giữ cho chính mình một suất diễn?”
Cái từ “thầy” ấy được thốt ra với đầy sự chế giễu.
Ấn Trừng vẫn giữ nguyên ánh mắt, thẳng thắn nhìn lại:
“Nếu thay đổi này đồng nghĩa với việc xóa bỏ nhân vật, lại lấy lý do không tin tưởng tôi — vậy thà giữ nguyên như cũ.”
Lời nói vừa dứt, cả phòng họp sững lại.
Dương đạo nhịn không được bật cười, vội che miệng bằng tay, rồi vờ như đang uống nước để né tránh ánh nhìn.
Lý Ngư ngồi sát mép tường suýt thì bật dậy vì hoảng. Cậu nhóc này bình thường hiền lành, sao hôm nay lại chọc trúng ổ kiến lửa vậy?
Biên kịch Ngải Mạt cúi đầu giả vờ đọc kịch bản, nhưng tay vẫn nắm chặt bút, lặng lẽ giơ ngón tay cái dưới bàn.
Đừng sợ. Cố lên!
Gương mặt Trương sản xuất tối sầm, ánh mắt rét buốt. Ông ta bám vào đầu mối vừa nắm được, cố chấp ép xuống:
“Giỏi lắm, cậu lên giọng với tôi, chỉ vì muốn giữ được vai diễn phải không?”
“Cậu nghĩ cậu có bao nhiêu giá trị? Đây là dự án S+, đằng sau là cả một hệ thống đầu tư. Trước đó có KK gánh vai, bây giờ cậu thì làm được gì? Fan đâu? Ảnh hưởng đâu?”
“Cậu tưởng tôi sửa kịch bản là vì ghét cậu à? Không, là vì cả tổ làm phim này!”
Trương Vi Đạt càng nói càng lớn tiếng, đập bàn liên tục khiến cánh tay Ấn Trừng cũng run theo.
“Mitchell vốn chỉ là công cụ trả thù, không cần phức tạp. Chỉ cần cậu ta say mê Baker là đủ! Lộ là lộ, ngủ là ngủ, tôi muốn thêm chút drama BL, rồi cho Baker vài tuyến đào hoa khác — thế là có phim nam chủ hot trend!”
“Khán giả thích, fan thích, ai cũng có lợi — vậy không tốt sao?”
Từng câu, từng chữ đều mang tính toán lạnh lùng và thực dụng. Trong tai Ấn Trừng, chúng không khác gì tiếng búa đóng nắp quan tài cho nhân vật cậu đang nâng niu từng chi tiết.
Cậu chợt hiểu.
Đoàn phim không cần Mitchell là một con người, chỉ cần một cái tên. Một thân thể. Một công cụ để kích thích thị giác.
Cậu đặt bút xuống, mắt nhìn chằm chằm vào kịch bản trước mặt — những dòng chữ viết tay đủ màu giờ đây bỗng chói lóa và lố bịch.
Mitchell trong tay họ — không còn là một con người từng đau khổ, yêu cuồng, phản kháng, vùng vẫy. Mà chỉ là một khối thịt biết nói lời mùi mẫn và diễn cảnh giường chiếu.
“Ham muốn” trong 《Ham muốn vượt ranh giới》, không nên nông cạn đến mức này.
Trương Vi Đạt thấy Ấn Trừng im lặng, tưởng mình thắng thế, liền cười càng lớn:
“Nói thật nhé, cậu không có khí chất! Nhìn lại đi, lên hình cũng không bằng KK! Diễn xuất thì càng khỏi nói — trước đây KK diễn đoạn này, ai xem cũng phải vỗ tay. Cậu học nổi không?”
“Học nổi mấy phần?”
“Biết người biết mình mới là khôn ngoan!”
—
Tiếng cười vang lên, nhưng Ấn Trừng vẫn không nhúc nhích.
Cậu chỉ từ tốn ngẩng đầu. Gương mặt trắng trẻo vẫn bình thản, ánh mắt trầm lạnh, không gợn sóng.
Nhưng lại khiến cả phòng họp lạnh toát.
Ánh mắt đó, giống như đang nhìn một xác chết lâu ngày đang thối rữa.
Bàn tay Trương Vi Đạt vô thức kéo ghế lùi lại, che ngực bản năng như thể bị đe dọa, dù chính ông ta cũng chẳng hiểu mình đang sợ gì.
Ấn Trừng vẫn ngồi im, mặc hoodie trắng, dáng vẻ ôn hòa như thường.
Nhưng không khí trong phòng đã đổi — sự uy hiếp vô hình khiến tất cả lặng đi.
Giọng cậu trầm, rõ ràng từng chữ.
“Ở đây… không có người tên KK.”
“Nhớ cho kỹ.”
“Tôi tên là Ấn Trừng.”
p/s: Bù chương hôm qua !