Chương 2: Bạn mạng Cá Mập Không Sâu Răng

Mất mặt trước người quan trọng…

Cửa thang máy đóng lại.

Ấn Trừng cũng theo đó mà khép mắt.

Cậu nắm cổ áo Ngao Nhạc Diêm, điên cuồng lay động.

Hoàn toàn sụp đổ rồi.

Ngao Nhạc Diêm bị lắc đến choáng váng, mơ hồ cũng hiểu ra tình hình nghiêm trọng cỡ nào.

Nghe xong toàn bộ sự việc, Ngao Nhạc Diêm chăm chú nhìn tấm meme “Đè tôi” trên màn hình, im lặng rất lâu, sau đó khó khăn mà vỗ vỗ vai Ấn Trừng.

“Anh em… nén đau thương.”

...

Cọ xát một hồi lâu, Ấn Trừng rốt cuộc lấy hết dũng khí rời khỏi công ty.

Xác nhận sẽ không đụng mặt Tống Dữ nữa, cậu mới chịu buông lỏng dây thần kinh căng cứng, bước chân cũng theo đó mà chậm lại.

Đi ra đến gió đêm, cậu bị lạnh đến hắt hơi hai cái, đầu óc mới tỉnh táo hơn chút.

“Trừng tử, đừng nghĩ nhiều quá.” Ngao Nhạc Diêm khoác tay lên vai cậu, lời nói thấm thía, “Hôm nay chỉ là một đêm thất bại, sụp rồi thì đứng lên lại!”

Ấn Trừng hít hít mũi, ngửa đầu nhìn lên trời, ánh mắt vô thức rơi vào tòa nhà 48 tầng SN trước mặt.

Tòa nhà khổng lồ từng gánh trên vai biết bao giấc mơ của người trẻ, vẫn đứng đó sừng sững, đỉnh chóp hai chữ cái khổng lồ “SN” phát ra ánh sáng lam ảo mộng giữa đêm tối.

Đêm đã khuya, nhưng trong công ty vẫn còn ánh đèn.

Phòng họp, phòng tập nhảy, hoặc phòng thu âm…

Luôn có những con người không cam lòng mà ngủ.

Dù là khuya đến đâu, ánh đèn của SN cũng không hoàn toàn tắt.

Cậu nhìn thật lâu, không hiểu sao trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi phần.

“Đi thôi.” Ấn Trừng trở tay khoác vai bạn cùng phòng, xoa xoa mặt cậu ta, “Đi ăn tôm hùm đất với cậu vậy.”


Từ quán ăn khuya trở về phòng trọ, đã gần 3 giờ sáng.

Khu trung tâm thành phố, tiền thuê rất đắt, đặc biệt những tiểu khu có an ninh tốt, giá thuê lại càng “cắn người”. Với điều kiện kinh tế hiện tại của Ấn Trừng, đúng là rất khó gánh nổi.

May mà cậu với Ngao Nhạc Diêm thuê chung một căn hai phòng một sảnh, giá còn tạm chấp nhận được.

Không khí ấm áp trong phòng khiến cơn buồn ngủ kéo đến, Ấn Trừng dụi mặt, cố gắng tỉnh táo để đi tắm.

Nhưng lúc mang theo hơi nước từ phòng tắm bước ra, cậu lại chẳng buồn ngủ nữa.

“Lột vỏ ra cả rồi! Ăn không?” Ngao Nhạc Diêm ngồi trên sofa phòng khách, giơ găng tay dùng một lần, hào hứng hỏi.

Trên bàn trà là một dãy tôm hùm đất phủ đầy sốt cay và tỏi, bày thành hàng thẳng tắp. Vỏ đỏ rực chồng chất trong thùng rác, bên cạnh là đống vỏ tôm và chiếc máy tính vừa mới khởi động.

Khác với Ấn Trừng, Ngao Nhạc Diêm là dạng tổng nghệ cực mạnh, hiện tại đang làm thường trú cho một show thực tế thể loại “mật thất sinh tồn”, tinh lực dồi dào, rảnh rỗi cũng không chịu ngồi yên, thường xuyên livestream chơi game kinh dị.

Tuy không cố định thời gian phát sóng, nhưng kỹ năng chơi game đỉnh, mồm mép lanh, lại có nhan sắc, thêm vào cái vẻ ngoài cool ngầu trong game, nên fan của cậu ta đã vượt mốc 5 triệu.

Trong nhóm bạn bị đào thải sau khi debut thất bại, thì cậu ta là người “mần” được tốt nhất.

Vừa hay ngày mai không có lịch trình, nhìn tư thế này chắc định thức trắng đêm nữa.

Ấn Trừng lắc đầu, từ chối ý tốt của bạn cùng phòng.

Cậu thật sự không còn tâm trạng để ăn uống.

Quay về phòng ngủ, tắt đèn, Ấn Trừng vùi mình vào trong chăn.

Da sau khi tắm sạch bóng loáng, chạm vào chăn len có cảm giác thả lỏng không thể diễn tả bằng lời.

Nếu bình thường, chưa đến 5 phút là cậu đã ngủ, nhưng hôm nay càng nằm càng tỉnh.

Lăn qua lộn lại trong bóng tối, cuối cùng cậu từ bỏ kháng cự, với tay lấy điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường, nheo mắt chỉnh màn hình về chế độ ban đêm...

Ấn Trừng lôi cái gối ôm hình cá mập phì phì bên giường lại, đặt lên hông, ngồi tựa vào giường nhìn chằm chằm ánh sáng mờ mờ từ màn hình di động phát ngốc.

Hiếm hoi, cậu mở Weibo, đổi sang nick phụ rồi đăng một cái sticker xỉu ngang.

Tài khoản phụ này tên là Cá mập không sâu răng, ảnh đại diện là con cá mập hoạt hình chibi phiên bản đang há miệng cười, bình thường chỉ dùng để theo đuổi idol và chia sẻ chuyện vặt, tần suất sử dụng còn cao hơn hẳn cái nick chính “SN Giải trí Ấn Trừng”.

Chẳng mấy chốc, mục bình luận bắt đầu nhảy số.

Bị trai đẹp làm cho ngất à? [hoa mắt]
Tất cả là tại bộ tây trang trắng của Đảo Đảo [doge][doge]
Đây chính là số mệnh của Lông Chim Nhỏ tụi mình [cầu nguyện]
Chấp nhận số phận 1

“Lông Chim Nhỏ” là tên fan gọi Tống Dữ, những người hay tương tác với tài khoản phụ này đều là hội chị em cùng đu idol.

Nhìn những bình luận đầy nhiệt huyết, Ấn Trừng dở khóc dở cười, thì bỗng có một tin nhắn riêng bật lên ở hậu trường.

Gặp chuyện gì vậy?

Người gửi có ID là một dãy số ngẫu nhiên, ảnh đại diện cũng là hình mặc định của hệ thống – một cái avatar trống không hình người.

Vì nhìn rất giống mấy tài khoản zombie của fan ngầm, nên Ấn Trừng có chút ấn tượng.

Thật ra, tài khoản Cá mập không sâu răng từng rất “trong suốt”, chẳng ai để ý, mãi đến khoảng hai năm trước mới bắt đầu được chú ý một chút.

Khi đó Tống Dữ lần đầu tiên chuyển hướng sang mảng điện ảnh và bất ngờ giành được giải “Tân binh xuất sắc nhất”, danh tiếng bùng nổ mạnh mẽ.

Nhưng chưa được bao lâu, paparazzi tung tin Tống Dữ ngược đãi mèo trong lúc quay phim, còn có cả đoạn video chứng minh rõ ràng là hắn làm mèo bị ngã.

Dư luận lúc đó rối tung lên, dù phòng làm việc ngay sau đó lên tiếng thanh minh, cũng không trấn an được cộng đồng mạng đang sục sôi.

Cho đến khi Cá mập không sâu răng đăng tải một đoạn video đính chính, chứng minh đoạn “bằng chứng” kia đã bị cố tình cắt ghép ác ý. Cục diện mới dần xoay chuyển.

Trong video thật, Tống Dữ vốn dĩ đưa tay ra đỡ con mèo đang leo cây, nhưng mèo sợ người, vừa nhảy vào lòng đã giãy giụa thoát đi.

Tiếng mèo kêu thảm cùng hành động lúng túng của hắn dễ khiến người ta hiểu nhầm thành “cố ý ném mèo”.

Nói ra thì cũng là trùng hợp – hôm đó Tống Dữ đến tổ phim, còn Ấn Trừng đang làm diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm, tiện tay quay vlog ban đêm, vô tình ghi lại toàn bộ sự việc.

Không ngờ đoạn video giữ làm kỷ niệm đó lại trở thành cứu tinh của idol một phen.

Từ sau sự kiện đó, tài khoản phụ của Ấn Trừng bỗng nổi lên, fan nhà Tống Dữ cảm kích không thôi, tôn sùng cậu như anh hùng, bình luận khen ngợi nối dài như sóng dâng Hoàng Hà.

Nhưng cũng vì vậy mà bắt đầu có người tò mò điều tra thân phận thật của cậu, nghi là người trong đoàn phim, thậm chí có kẻ nghi ngờ Ấn Trừng là fan cuồng theo dõi của Tống Dữ.

Ấn Trừng bị dọa cho phát khiếp, vội vàng ẩn lui khỏi mạng xã hội, sợ bị bóc phốt.

Phải đợi đến nửa năm sau, khi dư luận lắng xuống hoàn toàn, mới dám lặng lẽ quay trở lại.

Lúc ấy fan rút đi phần lớn, chỉ còn vài người lẻ tẻ còn hoạt động.

Cái tài khoản ID dãy số này, hình như chính là một trong những người đã follow cậu từ đợt đó.

Ấn Trừng nhấn vào trang cá nhân của người đó, quả nhiên trống trơn, chẳng có lấy một dấu vết.

Đúng chuẩn tài khoản zombie.

Cậu tắt giao diện tin nhắn riêng, chán muốn chết mà lướt hot search, toàn là tiêu đề giật gân quen thuộc, chẳng cái nào lọt vào đầu.

Trong lòng khó chịu.

Có những chuyện không thể nói với người quen, đành ngậm lại, tích tụ thành một cơn nghẹn thở không lời.

Do dự một lúc lâu, cậu quay lại khung chat, gửi thêm một cái sticker thở dài.

Dù sao cũng chỉ là bạn mạng, đối phương là ai cũng không quan trọng.

Cậu chỉ muốn có ai đó để nói chuyện một chút.

Cá mập không sâu răng: Mới vừa nãy
Cá mập không sâu răng: Ở trước mặt người rất quan trọng… mất mặt

Ấn Trừng dùng đuôi nâng điện thoại lên, ngón cái nhẹ nhàng ấn gửi, hai câu tin nhắn bay ra ngoài.

Không có hồi âm.

Cứ như một viên đá rơi xuống đáy biển, không gợn nổi chút sóng nào.

Đối phương có lẽ đã ngủ, hoặc chỉ là nhất thời hứng khởi, không muốn đào sâu tiếp.

Ấn Trừng chớp mắt chậm dần, mí mắt nặng trĩu.
Cảm giác tỉnh táo sau khi tắm rửa cũng dần tan biến, cậu bắt đầu thấy uể oải.

Ngay lúc cạu định buông điện thoại, nghe theo tiếng gọi trong lòng thì, phía bên kia bất ngờ hiện ra một bong bóng tin nhắn.

Người rất quan trọng? 

Ấn Trừng càng thêm buồn ngủ, mắt nửa nhắm nửa mở, gửi đi một dòng cuối cùng, rồi tắt âm điện thoại, khóa màn hình, nhắm mắt lại.

Cá mập không sâu răng:  người mình thích 

Đã u mê đến mức này rồi, cảm giác xấu hổ gì đó, cậu cũng không còn thấy rõ nữa.

Hơi thở cậu chậm lại, đều đặn. Rèm cửa che kín mít, không để lọt một tia ánh trăng, không thể cảm nhận được thời gian đang lặng lẽ trôi qua.

Trong không gian yên tĩnh ấy, màn hình bỗng phát ra một làn ánh sáng dịu, hắt lên khuôn mặt Ấn Trừng đang ngủ yên.

Tài khoản xa lạ kia gửi đến một biểu cảm “ôm”.

Hai phút sau, màn hình lại sáng lên.

ngủ ngon 


Ấn Trừng thường hay nằm mơ linh tinh, nhưng đêm nay, cậu lại mơ về một đoạn ký ức cũ.

Hôm đó là đêm chung kết chương trình tuyển chọn, cậu cùng những thực tập sinh bị loại sớm ngồi ở hàng ghế phía trước khán đài, vỗ tay cổ vũ cho từng tiết mục xuất sắc.

Đó là buổi phát sóng trực tiếp, cuộc cạnh tranh khốc liệt để giành suất debut, số phiếu bầu hiện trên màn hình lớn dao động như sóng dữ, khiến tim người xem thắt lại.

Khi kết quả cuối cùng được công bố, pháo hoa bùng sáng rực trời, giấy màu bay rợp cả không gian.

Đèn sân khấu hội tụ thành một vầng sáng, chào đón vị khách quý chậm rãi bước lên sân khấu.

Người đó chính là Tống Dữ.

Hắn mặc vest chỉn chu, tay cầm chiếc cúp, trao nó cho đội trưởng C vị, sau đó dang rộng hai tay, ôm cả bảy người debut vào lòng.

Đội trưởng Khương Liệt mắt rơm rớm, cầm micro xúc động nghẹn ngào: “Dữ ca, anh luôn là thần tượng của em. Em vào SN cũng là vì hâm mộ anh!”

Khương Liệt chỉ vào công ty sớm hơn Ấn Trừng một năm.
Giờ đây, cậu ấy đang đứng giữa sân khấu lộng lẫy, nói ra những lời mà Ấn Trừng từng khao khát nhất.

Tống Dữ mỉm cười đáp: “Cảm ơn. Cậu cũng là niềm tự hào của anh.”

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Ấn Trừng cảm giác tay mình như nặng hàng ngàn cân, mỗi cú vỗ đều cực kỳ gượng gạo.

Cậu cảm thấy… mình cách họ quá xa.

Ánh đèn ở khán đài dần tắt, trong khung hình rộng lớn, cậu chỉ còn là một điểm sáng nhỏ nhoi, chìm giữa biển người đang theo dõi buổi phát sóng.

END.

……

Ấn Trừng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức một cách tàn nhẫn.

Cậu lấy cánh tay phải che mắt, tay trái theo thói quen lần mò chỗ cắm sạc, rút dây sạc ra khỏi điện thoại.

“Alô?” Giọng cậu còn khàn khàn, ngái ngủ.

“Giờ nào rồi còn ngủ! Cậu có biết mình vừa dính vào chuyện gì không?!”
Tiếng gào của quản lý Lý Ngư vọng ra từ đầu dây bên kia, suýt nữa làm thủng màng nhĩ.

Ấn Trừng như bị điện giật, bật dậy khỏi giường, da đầu tê rần: “Xảy, xảy ra chuyện gì?!”

“Lên văn phòng tôi ngay! Lập tức!”
Không nói thêm lời nào, Lý Ngư cúp máy.

Cơn giận của quản lý đến quá đột ngột, khiến tim Ấn Trừng đập thình thịch.

Cậu vội vàng chỉnh trang lại bản thân, đeo khẩu trang, lặng lẽ bước qua phòng khách.

Mới chỉ hơn 10 giờ sáng, phòng ngủ của Ngao Nhạc Diêm vẫn đóng im ỉm, chắc còn đang ngủ bù.

Ấn Trừng tiện tay xách theo túi rác đựng vỏ tôm khô hôm qua, vừa đi vừa dùng app gọi xe.

Xuống đến sảnh, cậu ném túi rác chính xác vào thùng bên cạnh bồn hoa, rồi cất bước chạy, thành công chuồn khỏi khu chung cư “Sâm Cùng” trước khi có ai nhận ra.

Vừa báo số điện thoại đuôi cho tài xế, cậu mở cửa ghế phụ chuẩn bị lên xe.

“Tách ——”

Một tiếng màn trập máy ảnh vang lên từ phía sau gốc cây không xa.

Ấn Trừng giật mình quay đầu lại, bắt gặp một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu lam đang giơ máy ảnh chĩa thẳng vào mặt cậu, bấm liên tục mấy tấm liền.

Không giống đang lén chụp, mà ngược lại… như thể đang cố tình đợi cậu phát hiện ra.

Ấn Trừng sững người hai giây, vội chui vào xe.

Qua gương chiếu hậu, cậu thấy paparazzi kia vẫn không buông tha, thậm chí còn chạy theo mấy bước để chụp thêm. Sự chấp nhất đó khiến cậu lạnh sống lưng.

Toàn thân Ấn Trừng căng cứng, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc là… cậu đã gây ra chuyện gì vậy?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play