Dòng chảy của câu chuyện, đặc biệt là tuyến tình cảm của nam chính, đã hoàn toàn trật bánh.
Tiểu hồ ly không rõ có phải mình đã đi quá xa, kích thích Diệu Linh đến mức tàn nhẫn quá đỗi hay không. Chàng không những không có chút ý niệm nào về việc đoạn tuyệt tình kiếp, mà ngược lại, ngày ngày biến ảo thành dung mạo và giọng nói của Thịnh Cảnh. Cứ như đêm hôm đó chẳng có gì xảy ra, chàng vẫn bình thản mỉm cười trò chuyện với nàng.
Thi thoảng, khi ánh mắt nàng chạm phải chàng, chỉ cần Tô Nguyễn nhìn lâu hơn một chút, khuôn mặt điềm tĩnh mang nụ cười của Diệu Linh sẽ trở nên bất an, thoáng hiện chút hoảng loạn. Chàng sẽ tìm cơ hội, lặng lẽ xoay người huyễn hóa ra thủy kính, kiểm tra lại sắc màu trong đôi mắt mình. Cho đến khi nhận ra đồng tử vẫn đen như mực, chàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tô Nguyễn cố ý gọi chàng là Cảnh ca ca, chàng cũng khẽ mỉm cười đáp lời. Ngoại trừ những lúc ẩn mình trong màn đêm, không thể tự kiềm chế mà bật ra tiếng thống khổ, mọi lời nói cử chỉ của chàng trông thật sự càng lúc càng giống Thịnh Cảnh.
Dù đã là tháng năm, nhưng về đêm nhiệt độ không khí giảm đột ngột, tiểu hồ ly khi ngủ vẫn rúc vào lòng Diệu Linh để sưởi ấm. Nửa đêm, trong khoảnh khắc ngủ mơ màng, nàng mơ hồ nghe thấy những tiếng nỉ non trầm thấp đầy đau đớn, là Diệu Linh đang khẽ khàng cầu xin: “Nguyễn Nguyễn, ta yêu nàng, nàng có thể yêu ta một chút được không?”
“Kể cả bây giờ không thích ta, sau này, sau này nàng có thể thích ta được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT