Lưu Diệp lần đầu tiên nếm trải nỗi sợ hãi tột cùng, cái cảm giác khi toàn thân đông cứng, đến cả một tiếng cũng không thốt nên lời.
Hắn chết lặng nhìn Tô Nguyễn bị luồng linh khí vô hình đẩy mạnh xuống vách núi, đôi môi run rẩy hé mở, muốn gọi tên nàng, nhưng cuống họng lại như bị cắt đứt, khô khốc đau đớn, chẳng thể bật ra bất cứ âm thanh nào.
Lưu Diệp muốn xông lên, song thân rắn khổng lồ, vặn vẹo không ngừng đã chắn ngang lối đi, khiến hai chân hắn mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ rạp.
“Tiểu thư…”
“Tiểu thư!”
Thanh niên phát ra tiếng nghẹn ngào khó nghe, vừa thấp vừa đứt quãng, nhưng vẫn lọt vào tai Diệu Linh – người đang dùng chủy thủ đâm thẳng vào đầu rắn. Hắn thậm chí không thèm liếc nhìn con đại xà cận kề, mà vội vàng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén dừng lại nơi Kim Quang Bát Quái Ấn.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, Diệu Linh sững sờ.
Cửu đầu đại xà, với hai cái đầu đã bị chặt đứt, sớm đã nổi cơn thịnh nộ. Lợi dụng khoảnh khắc Diệu Linh thất thần, những cái đầu rắn còn lại há to cái miệng đỏ lòm, lao tới với tốc độ kinh hoàng, chỉ chớp mắt là muốn nuốt chửng hắn.
Bản năng trừ yêu trỗi dậy, Diệu Linh một tay nắm chặt chủy thủ đang găm vào đầu rắn, lòng bàn tay Kim Sắc Bát Quái Ấn hiện rõ. Hắn dùng sức nhấn mạnh, đẩy lưỡi chủy thủ xuyên sâu vào thân thể cửu đầu đại xà.
Từ đỉnh đầu rắn xuyên thẳng xuống thân, cái đầu rắn kia mềm oặt rũ xuống, mang theo cơn đau tột cùng, khiến thân hình mềm mại của cửu đầu đại xà cứng đờ. Những cái đầu rắn còn lại điên cuồng vung vẩy, đồng thời phát ra tiếng rít chói tai, làm rung chuyển cả đất trời.
Diệu Linh nhảy xuống, mượn đà khi một trong những cái đầu rắn đang vung vẩy dữ dội, hắn hoàn toàn không phòng bị, cứ thế bị hất văng ra xa.
Một vệt máu tươi lớn bắn tung tóe giữa không trung, cùng lúc đó, thanh niên với đôi môi dính máu, như nguyện, lao nhanh xuống vách núi.
Mọi chuyện diễn ra quá đỗi chóng vánh.
Trong khoảnh khắc, Thanh Nguyệt, người vừa miễn cưỡng ngăn cản, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã kinh hãi phát hiện Diệu Linh bị đánh rơi xuống vách núi.
“Sư huynh!”
Nàng lảo đảo muốn đuổi theo, nhưng sau đó bị cái đuôi rắn thô tráng quật mạnh một cái. Đau đớn và phẫn nộ khiến cửu đầu xà yêu mất đi lý trí, yêu lực lại một lần nữa tăng lên đáng kể.
Cú quật đó mạnh đến nỗi, mặt đất xuất hiện một hố sâu hoắm.
Thanh Nguyệt không hề phòng bị, bị đánh trúng. Trước mắt nàng tối sầm từng đợt, như thể trời đất quay cuồng, lưng đau nhói cùng cảm giác ẩm ướt khiến nàng không thể cử động, toàn thân xương cốt dường như đã nát vụn.
Lưu Diệp kịp thời cứu nàng.
Thanh Nguyệt muốn gọi sư huynh, nhưng vừa mở miệng, máu đã ào ạt trào ra từ môi.
Cú đánh đó mang theo sự giận dữ của Yêu Vương, Thanh Nguyệt lại không hề phòng hộ, lúc này khí ra nhiều hơn khí vào, mắt thấy tiên linh sắp tan rã.
Lưu Diệp muốn đưa Thanh Nguyệt về tiên cung, nhưng khi nhìn thấy cửu đầu xà yêu tiến gần mép vực, nhớ đến Tô Nguyễn không rõ sống chết, hai mắt hắn đỏ ngầu. Hắn để lại cho Thanh Nguyệt một luồng tiên khí cứu mạng, rồi rút kiếm lao tới.
Hắn không màng đến việc giải phong tiên thân của mình, cây trường kiếm vốn bình thường cũng rút đi lớp vỏ đen bên ngoài, biến thành màu đỏ rực như lửa. Mũi kiếm dễ dàng cắt xuyên thân thể cửu đầu đại xà, bắn tung tóe những vũng máu tanh hôi nồng đặc.
Kiếm hạ liên hồi.
Sáu cái đầu rắn còn lại, cùng với cái đầu đã chết rũ xuống, tất cả đều bị Lưu Diệp chặt đứt.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, mái tóc đen tán loạn, toàn thân dính đầy máu rắn tanh tưởi, trông như một ác quỷ bò ra từ địa ngục, không còn chút dáng vẻ ngọc diện tiên quân ngày nào.
Bầu trời vốn trong xanh, thoáng chốc bị bao phủ bởi một màn đêm đen kịt. Mây đen cuồn cuộn, dần dần tạo thành những vòng xoáy tầng mây khổng lồ. Những tia sét nhỏ màu tím đen nhanh chóng len lỏi xung quanh, xoắn xuýt vào nhau, tạo thành những tia sét ngày càng lớn, uy thế khiến người ta kinh sợ.
Mái tóc đen tán loạn không gió tự tung bay, Lưu Diệp nhìn về phía vách núi bị màn sương trắng che phủ, trước khi thiên phạt giáng xuống, hắn mang theo Thanh Nguyệt đã ngất đi, biến mất khỏi nơi này.
Bầu trời đen kịt lặng lẽ tan đi, gió núi gào thét thổi qua, trên mặt đất chỉ còn lại xác một con cửu đầu đại xà khổng lồ và những dòng máu tanh tưởi đặc quánh uốn lượn chảy xuôi.