Đêm hội bái thần này, vì Long Thần hiện thân, nên càng náo nhiệt hơn hẳn những lễ hội năm trước, thẳng đến nửa đêm vẫn đèn đóm sáng trưng như ban ngày.

Tô Nguyễn thay một chiếc áo ngoài nền trắng thêu hoa đỏ tươi, váy dài màu đỏ thắm cũng thêu mấy cành hoa mai nghiêng rủ. Nửa mái tóc đen buông xõa phía sau, búi tóc đơn giản chỉ cài một chiếc trâm hoa mai đỏ đính châu. Dưới ánh đèn đường, cả người nàng nồng nàn quyến rũ đến mức dường như đang phát sáng.

Lưu Diệp vẫn luôn biết nàng rất đẹp.

Nhưng mỗi lần, hắn vẫn sẽ bị nàng kinh diễm.

Hắn cảm giác Tô Nguyễn giống như đóa hồng mai đẹp nhất nở rộ trên cành cây nghiêng ra từ bức tường trắng ngói đen, đủ sức hấp dẫn mọi người dừng chân vì nàng.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Mặc dù đã là nửa đêm, những người qua đường còn nán lại trên phố, khi nhìn thấy Tô Nguyễn, trong mắt họ đều hiện lên vẻ ngẩn ngơ, rồi sau đó là liên tục quay đầu lại, không muốn rời đi.

Còn về những người tặng Đan Quế Chi, thì càng nhiều hơn.

Thậm chí còn có nữ tử thẹn thùng chạy tới, muốn tặng cho nàng cây Đan Quế Chi vừa cầu được trong lễ hội hôm nay.

Lưu Diệp: “…”

Hắn biết, tiểu thư kiều mỵ luôn được nữ tử yêu thích.

Mà những nam nữ bị Tô Nguyễn khéo léo từ chối, không những không thẹn quá hóa giận, ngược lại còn ôm lấy trái tim nhỏ bé, má đỏ bừng, si mê nhìn theo bóng dáng nàng rời xa, dường như lại càng thích nàng hơn.

Lưu Diệp: “…”

Thật sự rất quá đáng.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, nếu hắn cũng được tiểu thư phàm nhân dùng giọng điệu dịu dàng mà từ chối tình cảm, hình như hắn cũng sẽ không ghét bỏ nàng?

Còn nữa, nàng còn chưa bao giờ nói chuyện ôn nhu như vậy với chính mình!

Lưu Diệp đột nhiên cảm thấy chua xót.

Chua xót thay cho những người từng bị Tô Nguyễn từ chối.

Tuy nhiên, chưa kịp để cảm xúc này trỗi dậy, hắn liền cảm ứng được luồng hơi thở của tiểu tiên thuật theo dõi mình đã dừng lại ở đó.

Bước chân Lưu Diệp khẽ dừng.

Hắn nhìn quanh, bên cạnh là một khách điếm đèn đuốc sáng trưng. Nhìn xuyên qua khung cửa sổ hé mở, bên trong đại sảnh có lác đác vài người ngồi.

Diệu Linh đang ngồi trước một bàn dài, cách cửa sổ không xa, đối diện hắn là Thanh Nguyệt đang nói cười rạng rỡ.

Lưu Diệp kìm nén sự hưng phấn đang trỗi dậy, giả vờ như đã theo dõi từ trước, rất trấn tĩnh nói với Tô Nguyễn: “Tiểu thư, người xem.”

Hắn chỉ tay về phía cửa sổ.

Tô Nguyễn nhìn theo hướng được chỉ, quả nhiên nhìn thấy Diệu Linh và nữ tử đối diện hắn.

“Diệu Linh sao lại có thể như vậy chứ? Có một tiểu thư tốt như thế, lại không biết quý trọng.”

“Có lẽ là có được rồi thì không còn để ý nữa.”

“Nửa đêm đã vội vã không đợi được mà ra ngoài hẹn hò với nữ tử khác, còn không thèm thay xiêm y. Dùng bộ xiêm y này ôm tiểu thư, sẽ không lại muốn ôm người khác nữa chứ?”

“Không giống ta, ta chỉ biết ôm một mình tiểu thư thôi.”

Lưu Diệp khẽ khàng thủ thỉ bên tai Tô Nguyễn, tự học tự hiểu mà mách lẻo về Diệu Linh. Nói đến cuối cùng, chính hắn suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Cảm ơn tình địch đã tặng cơ hội.

Cùng lúc đó, Diệu Linh đang ngồi ở đó, dường như có cảm ứng, nghiêng đầu nhìn về phía vị trí bị nhìn trộm. Khi thấy khuôn mặt phù dung quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia bên cửa sổ, thần sắc hắn ngẩn ra.

“Tiểu thư.”

Diệu Linh còn chưa kịp nghênh đón, Tô Nguyễn đã bước vào, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, bảo tiểu nhị khách điếm mang lên một bình trà nóng cùng hai loại bánh trà.

Lưu Diệp cũng vội vàng theo sau ngồi đối diện nàng.

Hai bàn dài nằm chéo góc. Đặc biệt là Tô Nguyễn quay lưng về phía bên này, căn bản không thể nhìn rõ là nàng vui hay giận.

Diệu Linh đứng dậy, không chút nghĩ ngợi mà bước tới. Thanh Nguyệt trơ mắt nhìn sư tôn đi về phía một nữ tử khác, tức giận đến mức muốn đá đổ tất cả bàn ghế trước mặt.

“Tiểu thư sao nửa đêm lại ra ngoài? Người có lạnh không?” Diệu Linh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, bao lấy đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, sưởi ấm cho nàng.

Tiểu hồ ly tận hưởng sự đãi ngộ ấm áp ấy, nàng thoải mái nheo mắt lại, thậm chí còn mệt mỏi mà ngáp một cái nhỏ: “Lưu Diệp nói, ra ngoài để xem Diệu Linh lén lút gặp nữ tử khác.”

“Diệu Linh có được rồi liền không biết quý trọng.”

“Diệu Linh ôm ta, còn sẽ đi ôm nữ tử khác.”

“Không giống Lưu Diệp, hắn chỉ biết ôm một mình ta.”

Có lẽ vì còn mang theo chút buồn ngủ, giọng điệu lười biếng của thiếu nữ mềm mại hơn thường ngày, mang theo chút nũng nịu. Nàng nghiêng đầu nghi hoặc: “Là như vậy sao? Diệu Linh?”

“Vậy thì ta không cần Đan Quế Chi của ngươi nữa.”

Thân thể Diệu Linh cứng lại, có chút phản ứng không kịp.

Lưu Diệp bị vị tiểu thư kiều mỵ bóc mẽ đến không còn chút gì: “…”

Sau một chuỗi trống rỗng trong đầu, như thoát khỏi sự hoảng loạn tột độ, Diệu Linh nắm chặt tay nàng, vội vàng đến mức đuôi mắt cũng ửng hồng: “Không phải… Tiểu thư, không phải như thế!”

“Ta! Nàng, vị cô nương đó là đồng môn sư muội của ta, có việc tìm ta, ta mới đến đây gặp nàng. Ta đối với nàng không hề có bất kỳ tình yêu nam nữ nào, càng sẽ không đi ôm nàng.”

Sợ Tô Nguyễn sẽ không cần hắn, Diệu Linh bao lấy đôi tay nàng, khẩn thiết nói: “Ta chỉ thích một mình tiểu thư… Tiểu thư đã nhận lấy đồ vật rồi, xin đừng trả lại ta, cầu xin người…”

Chàng thanh niên khẽ cúi đầu, giọng run rẩy, lông mi rũ xuống thật thấp, hai tay siết chặt đôi tay nhỏ bé có thể tùy ý rút ra bất cứ lúc nào, tim đập nặng nề từng tiếng.

Tô Nguyễn cảm thấy bị nắm hơi đau, không thoải mái, liền muốn rút tay mình ra khỏi tay hắn.

Động tác ấy khiến chàng thanh niên gần như đỏ mắt.

“Tiểu thư, cầu xin người…” Giọng hắn ép xuống càng thấp, thấp đến sắp không nghe thấy.

“Đau.”

Tiểu hồ ly không vui mà phun ra một chữ, nhìn mu bàn tay mình bị nắm hằn hai vệt đỏ, lông mày khẽ chau: “Diệu Linh, ngươi như vậy, ta rất không thích.”

Ánh mắt vẫn chưa dời khỏi mu bàn tay Tô Nguyễn đang đỏ ửng vì bị nắm, nghe thấy câu nói này, Diệu Linh cứng đờ, một lát sau mới tìm lại được giọng mình: “Là lỗi của ta…”

“Tiểu thư, Diệu Linh sau này sẽ không như vậy nữa.”

Dáng vẻ khom lưng cúi đầu như vậy, tình nguyện ủy khuất bản thân cũng muốn làm hài lòng người khác, không giống vị sư tôn lạnh nhạt cao cao tại thượng, càng không giống vị sư huynh khí phách hừng hực lợi hại, mà như ti tiện đến tận bụi đất, chỉ để khẩn cầu nữ tử trước mặt liếc nhìn hắn một cái. Điều đó khiến Thanh Nguyệt tức giận đến run rẩy cả người.

Sư tôn hắn khi nào từng chịu nhục như vậy!

Nếu không phải tình kiếp, sư tôn lại sao có thể nhìn một nữ tử phàm tục như vậy một cái!

Nàng không thể chịu đựng được, lập tức bước tới, lạnh giọng giải thích: “Cô nương, sư huynh ta Diệu Linh, chính là thủ tịch đệ tử Thiên Sư Môn, đạo pháp vô biên, trừ yêu vô số, vượt xa những người trong sư môn, cũng là ứng cử viên kế nhiệm Chưởng Môn.”

“Khoảng thời gian trước đèn mệnh của hắn lung lay sắp đổ, ta một đường truy tìm đến tận đây, tối nay mới vừa ngẫu nhiên gặp được sư huynh ở trấn. Lúc này mới mượn ngọc bội của sư môn, mời sư huynh ra nói chuyện một chút. Hoàn toàn không phải như lời cô nương nói là lén lút gặp mặt, ta và Diệu Linh sư huynh, quang minh chính đại không gì sánh được.”

Chính là cái vẻ đương nhiên này.

Trong nguyên tác, sau khi Tiên Quân Lưu Diệp thất bại trong việc nhập phủ, nữ chủ đích thân đến cửa, lấy thân phận sư muội của Diệu Linh, công khai ở lại Tô phủ.

Cũng là đường đường chính chính như vậy.

Càng không nói đến sau này khi thân cận với Diệu Linh, nữ chủ hoàn toàn không hề có chút chột dạ nào, coi nguyên chủ – nữ tử đã đính hôn với Diệu Linh – như không hề tồn tại.

Tuy nhiên, tiểu hồ ly lười biếng không muốn tranh cãi những chuyện này với nàng.

Tô Nguyễn một tay nâng cằm, nhìn về phía Diệu Linh đang cúi đầu, vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, khẽ mỉm cười: “Diệu Linh là bắt yêu thiên sư sao?”

Đập vào mắt là nụ cười nhẹ nhõm, giãn nở trên khuôn mặt nàng. Diệu Linh nâng hàng mi run rẩy, gật đầu.

“Ta có chút mệt mỏi.”

Tô Nguyễn đột nhiên đổi chủ đề: “Trở về thì có hơi xa, Diệu Linh ngươi đi thuê mấy gian thượng phòng, ta cùng Lưu Diệp tối nay cứ nghỉ ngơi ở đây.”

Diệu Linh: “Được.”

Khi hắn lấy chìa khóa phòng về, thấy Lưu Diệp ân cần hầu hạ Tô Nguyễn uống trà ăn điểm tâm, quấn quýt bên cạnh đầy thân mật, chìa khóa trong tay hắn suýt nữa bị vò nát thành bột mịn.

Thanh Nguyệt đi theo phía sau hắn, không nhịn được khuyên nhủ: “Sư huynh, nàng ta cùng nam tử khác cũng có thể chơi đùa vui vẻ như vậy, căn bản không hề đặt huynh trong lòng, huynh cần gì phải ủy khuất bản thân?”

“Đây là chuyện của ta.” Diệu Linh cảnh cáo nàng: “Thanh Nguyệt, ta đã nói rõ mọi chuyện với muội rồi, muội cứ về bẩm báo sư môn là được, không cần đi theo ta nữa.”

Chàng thanh niên lạnh nhạt hơn hẳn so với những năm tháng sớm tối ở chung mười mấy năm trước, làm sao có thể khiến Thanh Nguyệt chấp nhận được?

Cho nên khi màn đêm buông xuống, Thanh Nguyệt không những không rời đi, ngược lại cũng ở lại khách điếm.

Tô Nguyễn ngày thứ hai gặp lại nàng cũng hoàn toàn không thấy kỳ lạ. Được Diệu Linh hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, liền xuống lầu dùng bữa sáng.

Bữa sáng của khách điếm rất phong phú, hơn nữa Diệu Linh còn mua thêm một ít điểm tâm nàng thích ăn từ bên ngoài, tiểu hồ ly ăn rất vui vẻ.

“Tiểu thư.”

Lưu Diệp lúc này vẫn chưa chen được đến bên cạnh nàng, nhưng cũng ở đối diện mà được voi đòi tiên nói: “Ta có thể ăn cái bánh bao này không?”

Hắn chỉ vào cái bánh bao mà Tô Nguyễn đã cắn vài miếng, ăn hết phần nhân thịt bên trong, chỉ còn lại vỏ bánh trắng.

Tô Nguyễn không bận tâm gật đầu.

Diệu Linh siết chặt ngón tay, cố nén lắm mới không ném Lưu Diệp ra ngoài.

… Tiểu thư sẽ không thích đâu.

“Sư huynh, cái này ngon lắm.” Thanh Nguyệt gọi một đĩa long tu tô, đưa đến trước mặt Diệu Linh.

Những lời này, khiến hai người đang ăn cơm bên cạnh đồng thời nhìn sang.

Tiểu hồ ly đang ăn điểm tâm, đôi mắt mở to đến mức hơi tròn mà nhìn hắn, khóe miệng còn dính chút vụn điểm tâm.

Diệu Linh lấy khăn ra, lau cho nàng.

Tô Nguyễn cong mắt, nở nụ cười nhợt nhạt với hắn, khiến trái tim hắn khẽ run lên.

Thanh Nguyệt hoàn toàn bị bỏ qua, trong lòng buồn bực, nhưng cũng chỉ đặt đĩa trước mặt Diệu Linh, rồi quay trở lại bàn dài bên cạnh ngồi xuống.

Tiểu hồ ly sung sướng dùng bữa sáng xong.

Giờ còn sớm, nàng định đi ra ngoài dạo, xem son phấn mới ra ở trấn.

Diệu Linh và Lưu Diệp như thường ngày theo sau nàng.

Chỉ là hôm nay phía sau lại có thêm một người, Thanh Nguyệt cũng ghì chặt theo Diệu Linh, chưa từng rời đi.

Tô Nguyễn dạo cửa hàng, như có vô tận sức lực, cũng chưa hề thấy mệt mỏi, những bao lớn bao nhỏ đồ vật chất lên vai Lưu Diệp suýt nữa khiến hắn đổ gục.

Tiệm quần áo đông người, khi Tô Nguyễn bước ra, suýt nữa va phải Thanh Nguyệt đang bị kẹt giữa đám đông. Diệu Linh vội vàng đỡ lấy Tô Nguyễn.

Bước ra khỏi tiệm quần áo, Diệu Linh nhìn Thanh Nguyệt vẫn theo sau, không nhịn được nói: “Thanh Nguyệt, muội nên trở về rồi.”

Thân là đệ tử Tiên Tôn, vị tiên tử có địa vị độc nhất vô nhị trong tiên cung, dù đã đến thế gian, Thanh Nguyệt cũng chưa từng chịu đựng sự ủy khuất vừa rồi bị người ta chen lấn va chạm, còn bị lầm bầm mắng chửi.

Lúc này, hốc mắt nàng ửng đỏ, sống mũi hơi cay cay, nén đầy bụng ấm ức nói: “Sư huynh, huynh không cùng Thanh Nguyệt về sư môn sao? Chưởng môn và các vị cũng rất lo lắng cho huynh.”

Tô Nguyễn nhìn nàng.

Như thể mới phản ứng lại rằng Diệu Linh không chỉ có thân phận gia nhân của nàng, mà còn là một bắt yêu thiên sư có sư môn.

“Ta tạm thời không trở về—”

“Diệu Linh, ngươi đi cùng nàng về đi.”

ảnh hồ sơ

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play