Sở Định Giang xoa đầu nàng, "Làm tốt lắm."
"Thế nhưng vì sao danh ngạch chỉ có một ngàn người thôi, hai ngàn người cũng đâu có nhiều đâu!" An Lâu sau khi vui mừng cũng không khỏi có chút bất mãn.
"Ngươi nghĩ chỉ cấp cho Hà Tây Huyện có ngoại lệ sao? Hoa Dung Tiêm còn chưa có quyền lợi lớn đến vậy." Sở Định Giang khẽ cười nói, "Toàn bộ Hà Bắc Lộ e là cũng phải có Tự Vệ Quân, một Hạ Huyện đã có một ngàn người, Vọng Huyện có thể lên tới ba ngàn, châu phủ lại càng nhiều, cộng lại không phải là con số nhỏ, nếu như lại thêm nữa, khó đảm bảo sẽ không có người dùng Tự Vệ Quân mưu phản."
Đều là vùng thiên tai chiến loạn trọng yếu, triều đình không có khả năng chuyên môn cho huyện nào đó đặc quyền, nếu không các địa phương khác sẽ không làm ầm ĩ sao?
"Tốt thôi, coi như đều là một ngàn người, quân đội của ta khẳng định cũng là một ngàn người lợi hại nhất." An Lâu bắt đầu suy nghĩ nên đi nơi nào chiêu mộ người.
"Chỉ cần có thể nuôi sống, lén lút chiêu mộ thêm một chút cũng không sao." Sở Định Giang đi đến bên cửa sổ, cầm rễ cỏ trêu chọc con ưng bảo bối của hắn, thuận miệng nói, "Lúc ta đến trên đường có chiêu mấy người, ngươi dành thời gian đi xem xem có dùng được không."
"Mấy người nào?" An Lâu nhớ kỹ đội xe áp tải ít người, có khoảng tám, chín mươi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT