Mai Chính Cảnh là nam đinh còn sót lại của nhị phòng thuộc hàng "Chính" sau gia chủ, năm nay hai mươi ba tuổi, là người có khả năng nhất trở thành gia chủ đời kế tiếp.
Nếu như vị gia chủ đương nhiệm không mất sớm, tương lai hắn chính là người nối nghiệp của "trí trưởng lão", cho nên dù bản tính hắn có thế nào đi nữa, lời nói của hắn vẫn rất có trọng lượng.
"Ăn no rồi thì tất cả cút xéo đi, tìm mẹ của mình mà ở, đừng có đứng đây khiến người khác nhìn thấy mà phiền lòng." Mai Chính Cảnh không kiên nhẫn khi bị vây xem, hắn dừng lại một chút, rồi lại nghĩ tới một chuyện khác, "Đình Quân, về nói với lão già kia, ta sẽ mang Thập Tứ đến từ đường chịu phạt."
Mai Đình Quân dừng bước lại, cung kính đáp: "Vâng."
"Tỷ tỷ…" Mai Như Diễm vừa định nói chuyện, đã thấy Mai Chính Cảnh trợn mắt nhìn, thế là nàng nuốt lời nói vừa đến khóe miệng xuống.
Mai Như Hàm vội vàng kéo nàng cùng rời đi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, nhà ăn đang náo nhiệt chỉ còn lại Mai Chính Cảnh và An Lâu.
Mai Chính Cảnh cất bước rời đi, An Lâu liền theo sau hắn.
Ra khỏi cửa phòng ăn, xuyên qua một sân nhỏ cây cối um tùm đã đến sơn động.
Con đường trong động uốn lượn quanh co, bên trong không hề thắp đuốc, mới vừa bước vào còn có thể mượn ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua mà nhìn rõ đường, nhưng đi vài chục trượng sau thì gần như đưa tay không thấy được năm ngón.
Tiếng nước nhỏ giọt bị động đá phóng đại, bước chân của Mai Chính Cảnh nhẹ đến mức không nghe thấy, rõ ràng là hai người, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của một người, bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Đi được một lúc, Mai Chính Cảnh đột nhiên dừng bước, hắn kinh ngạc phát hiện An Lâu cũng lập tức dừng lại.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Mai Chính Cảnh hỏi.
Thị lực của An Lâu cực tốt, trong ánh sáng lờ mờ như vậy vẫn có thể thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt hắn, "Ngươi không phải dẫn ta đi từ đường chịu phạt sao?"
"Ha ha." Mai Chính Cảnh đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, "Nói đùa thôi, đừng coi là thật, lần sau ngươi thật sự giết một kẻ khác, ta lại dẫn ngươi đi cũng không muộn."
"Vì sao lại giúp ta?" An Lâu hỏi.
Mai Chính Cảnh giấu đi nụ cười, khó chịu nói: "Ta từ trước đến nay cương trực công chính, sao lại nói thiên vị? Không cho phép nói bậy."
"Thật xin lỗi." An Lâu hiện tại không có tâm trí đùa giỡn với hắn, "Mai phủ là một tổ chức sát thủ phải không?"
Mai Chính Cảnh không biết "tổ chức" có nghĩa là gì, nhưng hai chữ "sát thủ" thì hắn hiểu, và cũng có thể hiểu ý An Lâu.
Hắn một lần nữa cẩn thận quan sát thiếu nữ trước mặt, rồi nhận xét: "Không giống như tuổi này."
An Lâu trong lòng rất nóng lòng muốn biết, nhưng nàng nhịn tính tình không hỏi.
"Sát thủ à." Mai Chính Cảnh tặc lưỡi nói, "Không hoàn toàn là, nhưng cũng gần như vậy."
An Lâu vốn không ôm hy vọng sẽ nhận được câu trả lời, không ngờ hắn lại tùy tiện nói ra miệng như vậy.
Nhưng mà câu trả lời lại là một sự thật tàn khốc đến vậy.
Dù đã sớm có dự đoán, An Lâu vẫn khó mà chấp nhận được.
"Ha." Mai Chính Cảnh khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ ngũ vị tạp trần.
An Lâu không phân biệt được những cảm xúc khác, nhưng ý vị châm chọc trong đó rất rõ ràng.
Hắn lẩm bẩm: "Thật không biết mưu đồ gì."
Mai Chính Cảnh lặng lẽ rời đi, không biết đã đi bao xa, trong sơn động vang lên giọng nói mang theo tiếng vọng của hắn: "Ngươi là người của Mai trang, trong thiên hạ này, trừ hoàng tộc ra, ngươi giết bất luận kẻ nào Mai thị đều có thể bao che, chỉ là phải nhớ kỹ, không được giết hại cốt nhục chí thân, nếu không thiên hạ này tuy lớn, cũng tuyệt không có chỗ dung thân cho ngươi."
Trong sơn động vang lên tiếng xương cốt răng rắc, móng tay được cắt tỉa gọn gàng của An Lâu hằn sâu vào lòng bàn tay.
"Đau." Mai Lâu tức giận nói, "Ngươi còn chưa náo loạn đủ sao?"
An Lâu không đáp lời.
Mai Lâu cho rằng nàng cuối cùng cũng có chút thu liễm, "Ngươi náo loạn như thế, sau này ta làm sao chung sống với huynh đệ tỷ muội trong tộc? Ngươi để mẫu thân và muội muội làm sao đây?"
"Ngươi có biết không?" An Lâu lạnh lùng nói, "Không phải tất cả mọi người đều vướng víu như ngươi, luôn muốn phụ thuộc vào điều gì đó để sinh tồn, Mai Yên Nhiên và Mai Như Diễm đi đâu cũng có thể sống sót, ngươi rời đi các nàng cũng chỉ có một con đường chết! Nếu đã là một kẻ vô năng, thì đừng có bày ra bộ dạng người bảo vệ làm người khác buồn nôn!"
Mai Lâu lần đầu tiên cảm thấy, hóa ra ngôn từ cũng có thể giết người vô hình, những lời này tựa như một bàn tay siết chặt cổ họng nàng, khiến nàng không thể thở, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
An Lâu không có ý định buông tha nàng, tiếp tục mỉa mai: "Gia tộc này lấy giết người mà sống, ngươi căn bản không cần chung sống với huynh đệ tỷ muội, bởi vì, người trên tay nhuốm máu không có tư cách có được thân nhân!"
Cảm nhận được sự tiêu cực của Mai Lâu, An Lâu nhếch miệng, từ từ đi về phía chỗ ở của Thanh Minh tiên sinh.
Nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm bản thân mạnh mẽ hơn, chỉ có học tập thật tốt các kỹ năng sinh tồn ở thế giới này, mới có cơ hội lựa chọn con đường của chính mình.
Trở lại chỗ ở của Thanh Minh, Lục Thanh Minh đang giảng thiền, trong sân kê bồ đoàn, mọi người ngồi xếp bằng.
Lục Thanh Minh đã thay một bộ thiền y, một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn bên hồ nước, râu tóc như sương, hai mắt thanh tĩnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ lúng túng vào buổi sáng.
Ánh mắt Lục Thanh Minh dừng lại trên người An Lâu dưới gốc cây quýt, dường như đang nhìn nàng, lại như chưa từng nhìn nàng, "Yên tĩnh bắt nguồn từ nội tâm, chớ hướng ra phía ngoài tìm kiếm.
Buông xuống phiền não ngày xưa, cũng không lo lắng tương lai, không cố chấp hiện tại, nội tâm của ngươi liền sẽ bình tĩnh.
Nội tâm không ganh ghét người khác, cũng không tham lam bất kỳ sự vật gì, vô tư muốn, bất cứ lúc nào, nội tâm đều nắm giữ yên tĩnh.
Chớ đem điều đạt được ước đoán quá cao, chớ ganh ghét người khác, chớ hâm mộ người khác.
Nếu như ngươi ganh ghét người khác, ngươi cứ mãi hâm mộ người khác, liền không biết tâm mình tức là Phật, ngươi liền không đạt được tâm linh yên tĩnh.
Khi ngươi biết được trải nghiệm sự cô độc tĩnh lặng, liền không còn cô độc nữa."
Khi ngươi biết được trải nghiệm sự cô độc tĩnh lặng, liền không còn cô độc nữa…
An Lâu trong lòng lặp lại câu nói này.
Lục Thanh Minh hỏi: "Ngươi có vẻ đang suy tư, có thể có điều gì lĩnh ngộ?"
Mọi người thuận theo ánh mắt của hắn quay đầu lại, trông thấy thiếu nữ xinh đẹp mà yếu đuối đang đứng dưới gốc cây quýt.
Dưới những chùm quả cam sai trĩu, khuôn mặt nàng tươi tắn nhưng không hề đậm đà, chỉ là khi cười trên mặt nàng thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng khó hiểu.
Nàng nói: "Tiên sinh đang dạy người tự vui tự lạc, nhưng cô độc chính là cô độc, dù có tĩnh lặng đến đâu cũng vẫn là cô độc."
"Tốt một khối ngoan thạch, chỉ là không biết cạy mở ra sẽ là mỹ ngọc hay vẫn là ngoan thạch." Lục Thanh Minh ha hả cười nói, "Ngươi đi chăn dê trước đi."
An Lâu nói một tiếng vâng, rồi quay người ra khỏi sân.
"Thúc quả nhiên chưa từng mang nàng đi từ đường chịu phạt!" Mai Đình Viện oán hận nói.
"Mai Thất, ngươi đi hái mười giỏ quýt đưa cho mấy vị trưởng lão." Lục Thanh Minh nói.
Mai Đình Viện biết đây là sự trừng phạt cho nội tâm bất an của mình, liền không phân bua, đứng dậy đi hái quýt.
An Lâu lần theo mùi vị tìm đến phía sau nhà, thả tất cả dê ra khỏi chuồng, lùa mấy con dê đầu đàn đi về phía sườn núi phía nam.
Mai Đình Viện đứng trên cây quýt nhìn thấy cảnh này, không khỏi thầm nói: "Thật đúng là biết cách chăn dê."
Bà nội của An Lâu có một nông trường, khi còn bé nàng thỉnh thoảng đến chơi, giúp chăn dê.
Sau khi bà nội qua đời, nông trường được bán đi, nàng liền sống trong thành.
Mãi đến khi bắt đầu lấy việc giết người làm nghề, lúc rảnh rỗi thường ôn lại những kỷ niệm thơ ấu, chỉ là sự vô ưu vô lo đó không còn cách nào tìm lại được nữa.
Cả đời nàng có hai kỹ năng nổi bật nhất – giết người và chăn dê.