"Ngươi! Ngươi!" Mạc Tư Quy quăng phắt chiếc quạt xếp, đưa tay toan cởi đai lưng, "Ngươi chờ đấy, lão tử cho ngươi xem thế nào là hùng vĩ!"

An Cửu khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt hệt như muốn xem náo nhiệt mà không sợ phiền phức.

Một tiểu nương tử sao có thể thất thố đến thế này! Mạc Tư Quy định hù dọa nàng một phen.

Mai Cửu mê man một hồi, khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong rừng phong đỏ, còn Mạc Tư Quy trước mặt đang lăm le cởi đai lưng.

Lập tức, trái tim nàng run bắn, theo bản năng che mặt kêu thất thanh, "Lưu manh! Lưu manh!"

Mạc Tư Quy vội vàng đưa tay che miệng nàng.

Hắn vốn không định cởi hết y phục, chỉ là muốn xem nàng rốt cuộc có thể cố mạnh mẽ được bao lâu.

Trong chính đường, gia chủ và các tộc lão đang bàn chuyện thì nghe thấy tiếng thét chói tai, đồng loạt giật mình, rồi nối nhau đứng dậy đi ra.

Đám người đứng ở cửa chính đường liền trông thấy Văn Thúy đang đỡ Mai Cửu toàn thân run rẩy, đối diện là Mạc Tư Quy đang luống cuống cài lại đai lưng.

"Chuyện gì xảy ra?" Gia chủ bước tới hỏi Văn Thúy.

Văn Thúy mang theo võ công, cách hai trượng cũng có thể nghe thấy lời đối thoại của bọn họ.

Nhưng lời lẽ của chủ tử nhà mình, nếu để các trưởng bối biết, tuyệt đối không có trái ngọt để ăn.

Nàng liền nói, "Nương tử vừa ra khỏi chính đường, lang quân đã chặn lại, nói có chuyện muốn hỏi nương tử nhà ta, nô tỳ liền tránh đi.

Mới vừa nghe Văn nương tử kêu thất thanh liền vội vã chạy tới, thì trông thấy, trông thấy lang quân quần áo xộc xệch ôm lấy nương tử…"

"Mạc Tư Quy! Ngươi giải thích cho lão phu! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Trí trưởng lão nổi trận lôi đình.

Bảy năm qua ông không nhận đồ đệ, vừa nhận một người thì đã bị kẻ khác khinh bạc, cái này còn ra thể thống gì, coi ông đã chết hay sao!

"Đây đều là hiểu lầm! Thập Tứ Nương nói muốn nhìn… muốn xem…" Mạc Tư Quy phát hiện chuyện này càng tô càng đen, bèn dứt khoát im lặng, đành phải cầu xin tha thứ như nhìn về phía Thập Tứ Nương.

Ai ngờ, không nhìn thì còn đỡ, vừa nhìn xuống thì suýt nữa hắn phun ra một ngụm máu cũ đã tích tụ bao năm – nàng thiếu nữ vừa rồi còn đầy vẻ bá khí, giờ này khắc này lại đang hoang mang sợ hãi nép vào lòng nha đầu, toàn thân lạnh run, lệ rơi đầy mặt!

"Trước hết đỡ Thập Tứ Nương về nghỉ ngơi." Gia chủ nói với Văn Thúy, rồi quay người nhìn Mạc Tư Quy một cái, "Ngươi đi theo ta."

Mạc Tư Quy vâng lời theo sau, vừa đi vừa liếc Khải trưởng lão cầu cứu.

Khải trưởng lão vậy mà lại đang thành thật làm quần chúng đứng xem, thậm chí ngay cả ý cười trên nỗi đau của người khác cũng không có.

Điều này khiến Mạc Tư Quy kinh hồn táng đảm.

Hắn vốn họ khác, bởi vì cha mẹ mất sớm nên gửi nuôi ở Mai gia.

Không biết đi vận gì mà lại lọt vào mắt Khải trưởng lão, được phép nhập Mai thị tộc học.

Nếu hôm nay vì sự lỗ mãng của mình mà chọc giận Trí trưởng lão, vậy hắn nhập tộc học có lẽ phải hủy bỏ nửa chừng!

Mạc Tư Quy thầm cắn răng: Mai Như Tuyết! Nếu không vào được tộc học, lão tử tuyệt không để ngươi dễ chịu!

Hắn giờ này khắc này cực hận Mai Cửu, không phải đổ hết lỗi lầm lên người nàng, chẳng qua là cảm thấy nàng nhất thời e lệ, nhất thời phách lối, nhất thời lại làm bộ điềm đạm đáng yêu, thật sự là ti tiện đáng hận!

Mai Cửu chưa hết kinh hãi được đỡ về Ngọc Hồi cư, chậm một hồi lâu mới hồi phục bình thường.

"Cho ăn!" An Cửu cáu kỉnh nói, "Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì mà ngươi lại quỷ khóc sói gào như vậy!"

Vừa rồi trái tim Mai Cửu đột nhiên phản ứng kịch liệt, gần như muốn làm nàng chấn vỡ hồn.

Ngay sau đó lại là thời gian dài run rẩy không theo quy luật, điều này khiến An Cửu, người đã quen với nhịp tim nhanh và đều, khó mà chống đỡ nổi.

An Cửu đã rất nhiều năm không nổi giận, bây giờ lại muốn vác một khẩu M134 mà bắn Mai Cửu đến nát bét không còn gì.

Mai Cửu giật mình, "Ngươi, sao lại nói lớn tiếng như vậy!"

"Ta chứ, ta bây giờ ngoài nói lớn tiếng còn có thể làm gì? Ngươi đơn giản khiêu chiến ranh giới cuối cùng của sự dễ tha thứ ngu ngốc của ta!" Cảm giác bất lực tê liệt toàn thân kia khiến An Cửu bực bội không thôi.

Nàng bây giờ thật sự là tình nguyện lúc trước bị nổ đầu chết đi cho rồi, cũng đừng chịu kiểu tra tấn này!

Nghĩ đến hai chữ "tra tấn", An Cửu nhanh chóng xoa dịu cảm xúc: Không phải là không có cơ hội thoát ra, bây giờ chỉ là thử thách thôi, sao có thể nảy sinh ý nghĩ lùi bước?! Nàng đối mặt với thử thách, chưa bao giờ có nửa phần khiếp ý!

Suy nghĩ vụt qua, An Cửu ngữ khí bình hòa nói, "Cái biểu ca kia của ngươi căn bản không có ác niệm, chỉ là đang trêu chọc ngươi chơi thôi.

Mà ngươi vừa rồi quỷ khóc sói gào kinh động đến tộc lão, tiền đồ của hắn rất có thể sẽ bị ngươi hủy."

Mai Cửu bị An Cửu mắng đến hai mắt lưng tròng, đang chực tuôn một trận mưa lớn, nghe thấy lời này bỗng nhiên ngẩn người.

"Ta hỏi ngươi, ngươi trông thấy hắn lõa thể?" An Cửu kiên nhẫn dẫn dắt giáo dục.

Mai Cửu quẫn bách nói, "Chưa từng."

"Hắn động thủ động cước với ngươi?" An Cửu hỏi lại.

Mai Cửu suy nghĩ kỹ một chút, Mạc Tư Quy đưa tay che miệng nàng là sau khi nàng kêu lên, thế là thành thật nói, "Cũng chưa từng."

An Cửu nói, "Sự tình có nặng nhẹ, chuyện thế này, sao ngươi lại không thể chờ một chút biết rõ ràng tình huống rồi mới đưa ra phản ứng?"

Nghe ý trong lời An Cửu, đây là một chuyện nhỏ, Mai Cửu lập tức nghĩa chính ngôn từ phản bác, "Danh tiết trinh tiết đối với nữ tử mà nói là chuyện còn lớn hơn cả mạng!"

"…" Cái này không cách nào câu thông được!

Chuyện hôm nay cũng khiến An Cửu có chỗ nhìn lại.

Nàng không hiểu rõ tình hình thực tế liền hành động thiếu suy nghĩ, là nguyên nhân dẫn đến sự việc phát triển.

Vả lại nàng không phải là người tình nguyện nén giận, bị người đùa giỡn, nàng khẳng định không thể để người đó toàn thân mà trở ra.

Chỉ có điều nếu nàng dám chọc Mạc Tư Quy thì nàng có bản lĩnh thu dọn tàn cuộc, nhưng Mai Cửu chưa chắc có khả năng thu dọn.

Xem ra ngày sau phải khiêm tốn hành sự mới được…

"Thôi bỏ đi, chuyện này ta cũng có lỗi, sự việc đã chọc tới, nhất định phải đến thu dọn tàn cuộc…"

Mai Cửu rất cao hứng.

Hai người giống như lần đầu tiên rất có ăn ý, dừng một chút, đồng thời nói:

"Vậy ta cùng gia chủ nói rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho biểu ca."

"Giết hắn, vĩnh viễn trừ hậu họa."

An tĩnh hồi lâu, Mai Cửu kinh nghi nói, "Ngươi… Ngươi nói cái gì? Chuyện này là lỗi của chúng ta, sao có thể so sánh với việc giết biểu ca?"

An Cửu cho rằng chuyện này là lỗi của mình, nhưng chẳng hiểu tại sao, khi nghe Mai Cửu nói "chúng ta", sâu trong linh hồn nàng nổi lên một chút gợn sóng.

Nàng trầm mặc một chút, hỏi ý kiến người mà nàng cho là "ngớ ngẩn", "Trong tình huống như vậy, bình thường không phải lấy lợi ích của phe mình làm chủ sao?"

Mai Cửu vội la lên, "Không nói đến việc hắn là biểu ca ta, đây chính là một mạng người! Giết người phải đền mạng! Hơn nữa, hắn cũng không nhất định sẽ ghi hận trong lòng chứ!"

An Cửu hừ hừ nói, "Vậy thì xem biểu hiện của ngươi.

Nếu lần sau ngươi lại nhất kinh nhất sạ, ta sẽ giết người không thương lượng."

"Tốt." Mai Cửu vội vàng đáp ứng.

Đến lúc chạng vạng tối, Văn Thúy nghe được gia tộc đã ra hình phạt cho Mạc Tư Quy.

Mạc Tư Quy không phù hợp khảo hạch của gia tộc, không được phép nhập môn, không có tư cách nhập gia phả, cũng không có tư cách nhập tộc học.

Mai Cửu nghe được tin tức này, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Cũng bởi vì một tiếng thét lên không rõ chân tướng của nàng, đã hủy đi cơ hội Mạc Tư Quy cắm rễ trong Mai gia!

"Không được! Ta…"

Mai Cửu vừa nói xong thì bị An Cửu cắt ngang, "Ngươi bây giờ đi qua, trừ việc đem chính mình góp vào, không có bất kỳ tác dụng gì."

An Cửu thừa nhận lỗi của mình, nhưng không có nghĩa là sẽ áy náy với Mạc Tư Quy.

Dù sao một cây làm chẳng nên non, nếu không có chính hắn cử chỉ ngả ngớ, cũng sẽ không rơi vào cái hố mình tự đào.

"Hỏi Văn Thúy, về bối cảnh của Mạc Tư Quy." An Cửu nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play