"Cao đạo hữu."

Nhưng mà lúc này, Tào Hóa Bằng cũng lên tiếng nói.

"Tào huynh, chuyện gì?" Ông lão tóc đen của Thiên Vân Thần Tông không khỏi dừng lại, xoay người lại, chắp tay nói.

Mọi người Thiên Vân Thần Tông cũng đều dừng bước lại.

Tào Hóa Bằng hơi chắp tay nói: "Cao đạo hữu, thực sự xin lỗi, hôm nay Vân Thiên Các chỉ còn lại một tòa hạng nhất động tiên, chi bằng chư vị ở thượng đẳng động tiên đi."

Lời nói này của Tào Hóa Bằng tức khắc khiến cho sắc mặt người của Thiên Vân Thần Tông trở nên cực kỳ khó coi.

Vừa mới vẫn còn hạng nhất động tiên, bọn họ đã chào hỏi trước với Nghiêm tổng quản lúc nãy rồi.

Nhưng mà hiện tại Tào Hóa Bằng lại nói là không có.

Điều này rõ ràng là muốn đem hạng nhất động tiên tặng cho Dạ Huyền rồi!

Mọi người không khỏi nhìn về phía Dạ Huyền, trong lòng âm thầm cực kỳ phẫn nộ.

Cái tên gia hỏa đáng hận này!

"Người đâu, sắp xếp cho các vị đạo hữu Thiên Vân Thần Tông một tòa thượng đẳng động tiên." Tào Hóa Bằng cũng không để ý đến sắc mặt biến hóa của mọi người Thiên Vân Thần Tông, hắn trực tiếp hạ lệnh.

Sau đó, Tào Hóa Bằng đích thân dẫn đám người Dạ Huyền hướng về hạng nhất động tiên.

Điều này làm cho các đệ tử Thiên Vân Thần Tông đều giận dữ.

Mà các tu sĩ xung quanh đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Lúc trước bọn họ đã chính tai nghe được đám người Thiên Vân Thần Tông này chế giễu người của Hoàng Cực Tiên Tông như thế nào.

Kết quả trong nháy mắt, người ta lại được ở hạng nhất động tiên, còn Thiên Vân Thần Tông lại chỉ có thể ở thượng đẳng động tiên.

Chuyện này mà truyền ra ngoài, quả thực là trò cười cho thiên hạ.

Vân Thần tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, thần sắc hắn vẫn như thường nhưng trong lòng đã sinh ra một luồng sát cơ.

Dạ Huyền này chỉ là một tên hề nhảy nhót thôi, cũng dám diễu võ dương oai trước mặt hắn.

"Vân Thần biểu đệ, đừng nổi giận, bọn họ kiêu ngạo chẳng được bao lâu đâu, chờ ngày mai Quỷ Mộ mở ra, tự nhiên sẽ có người thu thập bọn họ." Giang Vân Kỳ ở bên cạnh an ủi.

Nói thật, bây giờ trong lòng hắn cũng phi thường khó chịu.

Không ngờ lại bị Dạ Huyền kia vả mặt ngược lại.

"Ta đã nói rồi, không được gọi ta là Vân Thần biểu đệ." Vân Thần nhìn Giang Vân Kỳ, thần tình lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.

Giang Vân Kỳ tức khắc thân thể run lên, cúi đầu không dám nói gì nữa, chỉ có thể tức giận mắng thầm trong lòng.

Đều do tên tiểu tạp chủng Dạ Huyền kia!

"Ca ca, hà tất phải vì một tên như vậy mà nổi giận." Một bên, Vân Đồng ngược lại có vẻ mặt vui vẻ, dường như không bị ảnh hưởng gì.

"Muội muội nói phải, chỉ là một con kiến nhỏ thôi, không đáng nổi giận." Vân Thần lộ ra vẻ mỉm cười, cất bước rời đi.

Rất nhanh, người của Thiên Vân Thần Tông liền đi đến một tòa thượng đẳng động tiên.

Đợi cho người của Thiên Vân Thần Tông đều đi rồi, Bên trong Vân Thiên Các tức khắc bùng nổ từng trận xôn xao.

"Đám người Hoàng Cực Tiên Tông kia vậy mà lại quen biết nhân vật của tổng hội Linh Chu Hội, thảo nào dám đến Vân Thiên Các này!"

"Đúng vậy đó, không ngờ đám người này lại là thâm tàng bất lậu, quen biết cả nhân vật như vậy."

"Người của Thiên Vân Thần Tông lại chịu thiệt trong tay bọn họ, thật khó mà tin được."

"Bất quá ngày mai Quỷ Mộ mở ra, nghe nói sẽ có rất nhiều thế lực nhắm vào Hoàng Cực Tiên Tông, không biết đến lúc đó Linh Chu Hội có nhúng tay vào không."

"Chắc là không đâu, dù sao Linh Chu Hội từ trước đến nay không bao giờ nhúng tay vào bất kỳ phân tranh nào, chuyện vừa rồi cũng là vì Nghiêm tổng quản mà thôi."

"Chậc chậc, bất kể thế nào, ngày mai nhất định là có trò hay để xem rồi."

"..."

Giữa lúc nghị luận ầm ĩ.

Đám người Dạ Huyền đã đến tầng thứ mười lăm của Vân Thiên Các.

Ba tầng trên cùng là nơi ở của nhân viên nội bộ Vân Thiên Các.

Tầng thứ năm đến tầng thứ mười lăm là động tiên để cư trú.

Tầng thứ nhất là đại sảnh, tầng thứ hai đến tầng thứ tư là tửu lâu cung cấp sơn hào hải vị.

Tầng thứ mười lăm có thể nói là nơi có động tiên xa hoa nhất của Vân Thiên Các.

Nơi này xứng đáng với danh xưng đó.

Nơi nghỉ lại ở Vân Thiên Các hoàn toàn khác biệt so với khách sạn thông thường.

Các gian phòng bên trong Vân Thiên Các đều là động tiên độc lập.

Nhìn thì như một gian phòng vô cùng đơn giản, nhưng sau khi đi vào liền sẽ phát hiện mình đã tới một mảnh bảo địa tu luyện non xanh nước biếc, linh khí mù mịt, diện tích cực lớn.

Đừng nói là một nghìn người, cho dù là một vạn người ở cũng không hề chật chội.

Đây cũng là chỗ khác biệt giữa giới tu luyện và thế giới thế tục.

Ngay cả việc nghỉ lại vô cùng đơn giản cũng có sự khác biệt một trời một vực.

"Dạ công tử, đây là hạng nhất động tiên mà các vị sẽ ở.

Bên này có các ngọc phù, nếu cần ăn cơm, gọi rượu, tắm rửa hay các việc khác, chỉ cần bóp nát ngọc phù tương ứng là sẽ có người chuyên trách đưa tới."

Tào Hóa Bằng cũng giới thiệu cho đám người Dạ Huyền một cách phi thường tinh tế, tỉ mỉ.

Tại cửa vào động tiên có treo rất nhiều ngọc phù.

Trên các ngọc phù có ghi rõ các chữ như 'ăn', 'rượu', 'tắm', v.v.

Không thể không nói, không hổ là Vân Thiên Các, sự tiện lợi thế này thật là hoàn mỹ.

"Ngươi đi đi, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi." Dạ Huyền khẽ gật đầu nói.

"Vâng, vậy tiểu nhân sẽ không quấy rầy Dạ công tử nghỉ ngơi nữa." Tào Hóa Bằng cung kính lui ra.

Khi Tào Hóa Bằng rời khỏi, một đám đệ tử đều kinh ngạc không thôi, tản ra khám phá khắp nơi trong động tiên này.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại động tiên này.

Chu Băng Y cũng vui sướng chạy đi chơi đùa.

Chỉ có Chu Ấu Vi luôn ở bên cạnh Dạ Huyền.

"Dạ Huyền, tình cảnh của tông môn chúng ta ngươi cũng thấy rồi đó." Mục Bạch Thành cũng mang thần sắc u buồn, chậm rãi nói.

Bọn họ chẳng qua mới vừa vào thành, chỉ mới gặp phải một Thiên Vân Thần Tông mà đã liên tục bị chèn ép.

Qua lời của các tu sĩ khác cũng có thể nghe ra rằng các thế lực khác đều không có hảo ý với Hoàng Cực Tiên Tông.

Ngày mai Quỷ Mộ mở ra, tất nhiên sẽ gặp phải sự chèn ép mãnh liệt hơn.

"Dạ công tử, ngày mai Quỷ Mộ mở ra, hay là tiểu nhân đưa các vị đi trước nhé?" Hà lão cung kính nói.

Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, phong khinh vân đạm nói: "Chỉ cần thấy máu tươi, thấy vài kẻ bỏ mạng, thì một số kẻ đang rục rịch tự nhiên sẽ thành thật thôi."

Hà lão nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng hơi lạnh, lạnh thấu xương.

Hắn biết rất rõ sự đáng sợ của Dạ Huyền.

Nếu như những thế lực kia thực sự dám tìm phiền phức, chỉ sợ là đang tự tìm đường chết mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hà lão cũng không nói gì thêm nữa.

Ngược lại, Mục Bạch Thành cau mày nói: "Tuy nói như thế, nhưng chúng ta dù sao cũng đông người, cho nên vẫn nên hành sự khiêm tốn thì hơn."

"Yên tâm." Dạ Huyền mỉm cười.

Mục Bạch Thành nhìn Dạ Huyền, nhưng làm thế nào cũng không thể yên tâm được.

Hắn hiểu rõ tính tình của Dạ Huyền, nếu thật sự có người dám tìm phiền phức cho Hoàng Cực Tiên Tông, Dạ Huyền nhất định sẽ đại sát tứ phương.

Nhưng đây là Nam Vực, không phải Thiên Thanh Sơn mạch.

Rất nhiều thế lực đều là những thế lực mà Hoàng Cực Tiên Tông hiện tại không thể trêu vào.

Chỉ là, Mục Bạch Thành cũng rất rõ ràng điểm này, rằng chỉ dựa vào khuyên bảo thì căn bản không có bất kỳ hiệu quả nào đối với Dạ Huyền, vì vậy ông không nói gì thêm nữa.

Ông ta chỉ đành chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến ngày mai.

"Trong Âm Lăng Thành này có phố trân bảo không?" Dạ Huyền nhìn về phía Hà lão hỏi.

"Có!" Hà lão gật đầu nói.

"Vậy thì tốt quá, ta dẫn các ngươi đi tìm cổ bảo." Dạ Huyền mỉm cười nói với Chu Ấu Vi.

"Dạ Huyền..." Mục Bạch Thành muốn nói lại thôi.

Âm Lăng Thành này không yên ổn, đi ra ngoài chỉ tổ rước thêm phiền phức.

"Mục huynh yên tâm, tại hạ sẽ luôn đi theo bên cạnh Dạ công tử." Hà lão nhìn ra sự lo lắng của Mục Bạch Thành, chủ động nói.

"Ai muốn đi?" Dạ Huyền nhìn về phía đám đệ tử đang tản ra trong động tiên, lên tiếng hỏi.

Lời vừa nói ra, không ít đệ tử đều lộ vẻ do dự, cuối cùng lắc đầu nói: "Đại sư huynh, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thôi."

Dễ nhận thấy bọn họ cũng lo lắng ra ngoài sẽ bị người tìm phiền phức, cho nên đã chọn ở lại trong động tiên.

Cuối cùng, chỉ có Chu Ấu Vi và Chu Băng Y cùng Dạ Huyền đi ra ngoài.

Dưới sự dẫn đường của Hà lão, nhóm bốn người thẳng tiến đến phố trân bảo lớn nhất Âm Lăng Thành.

Phố trân bảo này có quy mô lớn hơn nhiều so với phố đồ cổ ở Huyền Yêu Thành lúc trước.

Trong phố trân bảo hầu như không tồn tại hàng giả, hơn chín mươi phần trăm đều là hàng thật.

Chỉ riêng điểm này thôi thì phố đồ cổ ở Huyền Yêu Thành đã không thể so sánh được.

Tại phố đồ cổ ở Huyền Yêu Thành, 99% đều là giả, gần như chỉ có một chút xíu là thật, với lại quy mô cũng không lớn.

Mà phố trân bảo trong Âm Lăng Thành lại cực kỳ lớn, phồn thịnh hưng thịnh không gì sánh được.

Đi trên phố trân bảo thật sự là cảnh chen vai thích cánh.

Bất quá, Đoàn người Dạ Huyền cũng không đi dạo nhiều ở phố trân bảo, mà tiến vào nơi sâu nhất của phố trân bảo ———— Trân Bảo Viện.

Trên phố trân bảo tuy cũng có rất nhiều hàng tốt, nhưng về cơ bản không có quá nhiều bảo vật kinh người xuất hiện.

Nhưng mà bên trong Trân Bảo Viện lại có rất nhiều dị bảo thần bí.

Thường thường sẽ có dị bảo xuất thế, bị người hữu duyên tìm được.

Hà lão dẫn theo ba người, giao một vạn linh thạch cực phẩm tiền vé vào cửa, sau đó mới tiến vào bên trong Trân Bảo Viện.

"Sao lại là các ngươi?!"

Nhưng mà vừa mới vào Trân Bảo Viện đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Lại là Giang Vân Kỳ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play