"Có vấn đề gì?" Mục Bạch Thành chau mày, có chút không vui.
Hắc Thần Thương đã theo hắn hơn nửa đời người, chính là huynh đệ tốt kề vai chiến đấu của hắn, hôm nay Dạ Huyền lại nói Hắc Thần Thương này có vấn đề.
Nếu không phải lời này do Dạ Huyền nói ra, Mục Bạch Thành đã trở tay đâm một thương qua rồi.
Dựa theo hiểu biết của hắn, Dạ Huyền cũng sẽ không nói bừa vô cớ, tuyệt đối là có nguyên nhân nên Dạ Huyền mới nói như vậy.
Nghĩ đến đây, Mục Bạch Thành cũng nhìn chằm chằm Dạ Huyền, hy vọng Dạ Huyền có thể đưa ra đáp án.
Dạ Huyền nhìn chằm chằm Hắc Thần Thương, chậm rãi nói: "Có thể thi triển một chút thương pháp của ngươi được không?"
Mục Bạch Thành nghe vậy, khẽ gật đầu.
Thấy vậy, các đệ tử đều lộ vẻ chờ mong.
Bọn họ biết Mục Bạch Thành chính là thái thượng trưởng lão đệ nhất của Hoàng Cực Tiên Tông, thực lực siêu nhiên, thậm chí ngay cả tông chủ Chu Tử Hoàng cũng không chắc là đối thủ của hắn.
Mà thương pháp của Mục Bạch Thành lại càng danh chấn Thiên Thanh Sơn mạch.
Tại Nam Vực cũng có danh tiếng không nhỏ.
Mặc dù không biết Dạ Huyền thật sự thấy được điều gì, nhưng có thể nhân cơ hội này thấy được thương pháp của Mục Bạch Thành, đây tuyệt đối là một chuyện phi thường khiến người ta vui mừng.
Ong ong ———— Theo Mục Bạch Thành cầm thương, khí thế cả người hắn đều biến đổi khác hẳn.
Cả người giống như một vị đại chiến thần.
Lão nhân to lớn mặc hắc bào, tóc trắng!
Tay cầm trường thương, thuận thế liền múa một vòng thương hoa, phát ra tiếng vun vút.
Ngay sau đó, động tác của Mục Bạch Thành rất chậm, có lẽ là sợ mọi người xem không rõ.
Động tác của hắn rất chậm: hoặc đâm, hoặc gạt, hoặc bổ, hoặc quấn, hoặc vòng, hoặc chặn, hoặc giữ, hoặc điểm, hoặc bổ nhào, hoặc tách...
Mỗi một chiêu mỗi một thức của Mục Bạch Thành đều toát ra vẻ cổ xưa, đại khí, tự nhiên mượt mà như nước chảy mây trôi, phảng phất như một bức họa quyển, làm người say mê.
Mục Bạch Thành này mặc dù không dùng chân khí, cũng không dùng thương thế.
Nhưng mà lực lượng bộc phát ra từ mỗi chiêu mỗi thức của hắn cũng đạt đến cực hạn.
Mỗi một thức của hắn đều khiến người xem đắm chìm.
Trong số hơn ngàn đệ tử cũng có người tu tập thương quyết.
Lúc này thấy thương pháp của Mục Bạch Thành xong, đều có lĩnh ngộ rất sâu sắc.
"Mục gia gia thật lợi hại!" Chu Băng Y không nhịn được vỗ tay nói.
Chu Ấu Vi ở một bên cũng hết sức chuyên chú nhìn.
Thương pháp của Mục gia gia có thể nói là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong toàn bộ Thiên Thanh Sơn mạch.
Tuyệt đối là thương pháp đệ nhất nhân.
Tuy lúc này không thể hiện ra cái loại uy thế băng sơn hà như thường ngày, nhưng thương ý ẩn chứa trong mỗi thức, ngay cả người không luyện thương như nàng cũng cảm nhận được.
"Dừng."
Lúc này, Dạ Huyền kêu dừng.
Mục Bạch Thành nghe lời dừng lại, nhìn về phía Dạ Huyền hỏi: "Nhìn ra vấn đề gì sao?"
Nói thật, Mục Bạch Thành vẫn không tin lắm.
Hắc Thần Thương sẽ có vấn đề gì chứ?
Thấy Mục Bạch Thành dừng lại, rất nhiều đệ tử cũng lớn tiếng hô tiếc nuối, bọn họ đang xem đến chỗ hay.
Bất quá, nếu đại sư huynh kêu dừng thì khẳng định là có vấn đề.
Ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào người Dạ Huyền, mang theo nghi hoặc.
Dạ Huyền đứng dậy đi về phía Mục Bạch Thành, ánh mắt cũng rơi vào trên Hắc Thần Thương, chậm rãi nói: "Ta có thể mượn dùng một chút được không?"
Mục Bạch Thành vốn muốn từ chối, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Dạ Huyền, hắn ngẩn ra, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Được."
"Nhưng ngươi cẩn thận một chút, trên Hắc Thần Thương có tà khí rất lớn, ngươi..."
Ầm!
Lời Mục Bạch Thành còn chưa nói hết, Dạ Huyền đã cầm Hắc Thần Thương múa lên.
Mục Bạch Thành thấy cảnh đó, không khỏi khóe miệng co giật.
Người này...
Dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Múa ngược lại hổ hổ sinh phong.
"Không nhìn ra người này còn có bản lĩnh." Mục Bạch Thành thấy Dạ Huyền múa thương xong, không nhịn được âm thầm gật đầu.
Hắn vốn tưởng rằng Dạ Huyền chưa từng chạm qua trường thương, có thể sẽ không biết sử dụng.
Hiện tại xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi, thương pháp của Dạ Huyền vẫn vô cùng tốt, tuyệt đối đã được coi là cấp độ nhập môn.
Nhưng mà một lát sau, sắc mặt Mục Bạch Thành cũng dần dần trở nên nghiêm túc, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện thương pháp của Dạ Huyền càng ngày càng thâm sâu.
Đây đâu còn là cấp độ nhập môn, mà là chân chính cấp điện phủ rồi!
Lại một lát sau.
Hai tay Mục Bạch Thành đã siết chặt đến đốt ngón tay trắng bệch, trong mắt thậm chí mơ hồ có vẻ kích động.
Dạ Huyền vậy mà lại là thương đạo tông sư!?
Hắn cảm nhận được thương ý này trên người Dạ Huyền.
Đây tuyệt đối là thứ mà thương đạo tông sư mới có!
Mặc dù không ngưng thật như vậy, nhưng đã vô cùng mạnh mẽ.
Phải biết, Dạ Huyền hiện tại mới 16 tuổi!
Hơn nữa, Dạ Huyền còn là một vị kiếm đạo tông sư!
Chuyện này đã được chứng thực qua.
Vừa là kiếm đạo tông sư, lại là thương đạo tông sư, điều này thật sự khiến người ta chấn động.
Mà với hiểu biết của Mục Bạch Thành, cũng không khỏi thán phục thiên phú kinh người của Dạ Huyền.
"Không đúng..."
"Thương pháp của hắn đã siêu việt ta!"
Qua một hồi.
Sự kích động trong mắt Mục Bạch Thành biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc tột độ.
Không chỉ Mục Bạch Thành.
Các đệ tử khác cũng phát hiện ra cảnh này.
"Thương pháp của đại sư huynh sao lại cảm giác còn lợi hại hơn cả thái thượng trưởng lão?!"
"Đây là ảo giác sao?"
"Không đúng, đây là thật!"
Nhất thời, các đệ tử đều kinh hãi.
Chu Ấu Vi cùng Chu Băng Y cũng há miệng nhỏ, không dám tin nhìn Dạ Huyền.
Dạ Huyền không phải là kiếm đạo tông sư sao, vì sao lại biến thành thương đạo tông sư? Hơn nữa thương pháp lại còn mạnh hơn cả Mục gia gia?!
Điều này quả thực khiến người ta cảm thấy khó tin.
Nhưng giờ này khắc này, Dạ Huyền lại phảng phất như đắm chìm trong đó, tay cầm Hắc Thần Thương liên tục thi triển ra từng chiêu thương pháp huyền ảo không gì sánh được.
Giống như Mục Bạch Thành, Dạ Huyền cũng là tùy Giản nhập Phồn, về sau thương pháp càng ngày càng quỷ dị, thậm chí quỷ dị đến mức ngay cả Mục Bạch Thành cũng chưa từng thấy qua.
Theo thời gian trôi qua.
Thần sắc Mục Bạch Thành phảng phất như gặp quỷ, có chút hoảng sợ nhìn Dạ Huyền.
"Tên kia vì sao lại nắm giữ thương pháp thâm sâu như vậy?!"
Nhìn một hồi, Mục Bạch Thành thậm chí có cảm giác mơ màng.
Ầm!
Dạ Huyền chợt đâm một thương ra, không dùng mảy may chân khí.
Nhưng ở đầu thương Hắc Thần Thương lại tóe ra một đạo thương mang màu đen dài ba nghìn trượng, trực tiếp hóa thành một con hắc sắc ác giao phóng lên cao!
Xôn xao!
Cảnh tượng bất ngờ đột ngột này khiến mọi người đều bất ngờ, tất cả đều bỗng nhiên đứng dậy, không dám tin nhìn cảnh tượng này.
"Chuyện gì xảy ra?!"
Bọn họ cảm thấy không hiểu.
"Đây..." Mục Bạch Thành thấy cảnh tượng đó cũng trực tiếp kinh hãi.
Trên linh chu, Hà lão cũng đột nhiên mở mắt.
Trong chớp mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng phảng phất có thể uy hiếp được tính mạng hắn!
Không khỏi, Hà lão nhanh chóng ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài.
"Đó là?!" Hà lão lập tức phát hiện con hắc sắc ác giao dài chừng ba nghìn trượng đang xoay quanh trên bầu trời, con ngươi co rút nhanh chóng.
Không chỉ Hà lão.
Trên hai chiếc linh chu khác, người của ba thế lực lớn cũng ào ào bị kinh động, toàn bộ đều đi tới trên boong thuyền, nhìn con hắc sắc ác giao che khuất bầu trời trên thiên khung kia, khiếp sợ không thôi.
"Đó là cái gì?!"
Đừng nói là đệ tử của ba thế lực lớn, ngay cả tông chủ của ba thế lực lớn cũng đều sững sờ, không nhận ra đó là thứ gì.
"Dạ Huyền!"
Mục Bạch Thành lập tức lắc mình đến bên cạnh Dạ Huyền, ngưng trọng nói: "Đó là cái gì?!"
Dạ Huyền ngược lại ánh mắt yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn con hắc sắc ác giao trên thiên khung kia, chậm rãi nói: "Qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nhận ra rằng sau khi tu luyện thương pháp xong đều sẽ có cảm giác mệt mỏi sao?"
Mục Bạch Thành trong lòng chấn động mạnh, nhưng chốc lát sau lại cau mày nói: "Đây không phải rất bình thường sao?"
Dạ Huyền khẽ lắc đầu nói: "Chính vì nó bình thường, nên ngươi từ trước đến nay mới không phát giác ra con ác giao này vẫn luôn như tằm ăn dâu, gặm nhấm sinh mệnh lực của ngươi!"
Trước đó Dạ Huyền còn chưa phát hiện ra.
Nhưng mà vừa rồi, lúc Mục Bạch Thành giải thích chuyện quỷ mộ, vì khoảng cách quá gần, Dạ Huyền đã nhận ra bên trong Hắc Thần Thương có ẩn giấu linh hồn của một con ác giao!
"Cái gì?!" Sắc mặt Mục Bạch Thành biến đổi liên tục, Hắc Thần Thương vẫn luôn gặm nhấm sinh mệnh của hắn?!
"Công tử!"
Lúc này, Hà lão cũng đã đến trên boong thuyền.
"Tiểu tử, ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của bản tôn?!"
Linh hồn ác giao trên thiên khung kia vẫn luôn xoay quanh ở đó, trong đôi mắt tàn bạo mang theo một luồng lực lượng kinh khủng, nhìn chằm chằm Dạ Huyền dường như muốn giết chết hắn.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng hàn ý đến từ linh hồn.
Linh hồn ác giao này dường như căn bản không phải thực thể, mà là một loại hồn thể tồn tại?!
"Chỉ là linh hồn ác giao mà cũng dám càn rỡ trước mặt ta."
Đối mặt với uy áp kinh khủng của linh hồn ác giao, thần sắc Dạ Huyền không đổi, tay cầm kiếm chỉ.