"Công tử..."
Mạc Thanh Liên nhìn về phía Dạ Huyền, ánh mắt phức tạp.
"Tiểu Liên muốn đi."
"Đi đi." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, "Lại không phải là sinh ly tử biệt."
Hắn làm sao nhìn không ra Mạc Thanh Liên vừa mới chạy đến phía sau hắn chỉ là đơn thuần cảm giác được sắp phải rời đi, cho nên trong lòng có chút phức tạp.
Nhưng cuối cùng cũng là phải rời đi.
Toàn bộ những gì phát sinh hôm nay đã khiến Mạc Thanh Liên rõ ràng bản thân xác thực không phải người của vùng đất này, nàng cuối cùng cũng phải trở lại Mạc gia ở Đông Hoang.
"Đi."
Dạ Huyền chủ động xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại nói.
"Dạ tiên sinh đi thong thả." Mạc Vân Thùy hướng về phía Dạ Huyền khom người cúi đầu.
"Công tử, sau này chúng ta sẽ gặp lại chứ?!" Mạc Thanh Liên sắc mặt tái nhợt, cuối cùng vẫn kêu lên.
"Đương nhiên." Dạ Huyền đưa tay phất phất, ung dung thong thả rời đi.
"Gia chủ, đi thôi." Mạc Long thấy Mạc Vân Thùy và Mạc Thanh Liên vẫn nhìn về phương hướng Dạ Huyền rời đi, không khỏi lên tiếng nói.
"Ừm." Mạc Vân Thùy khẽ gật đầu, ôm lấy Mạc Thanh Liên, thả người nhảy một cái, trong nháy mắt đã đáp xuống lưng Thái Cổ Thanh Thiên Bằng.
Mấy người Mạc Long cũng không do dự theo sát Mạc Vân Thùy, thuận tiện đem Mạc Phàm đang hấp hối mang theo.
Mạc Long do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Gia chủ, thứ cho thuộc hạ lắm lời, vị tiên sinh kia tuy đã thay ngài khu trừ đạo thương, nhưng cũng không cần thiết phải đem lệnh bài tùy thân của ngài đưa cho hắn chứ."
Lần này Mạc Vân Thùy ngược lại không tức giận, chậm rãi nói: "Ngươi có biết hắn giúp lão phu khu trừ đạo thương tốn bao nhiêu thời gian không?"
Mạc Long ngẩn người một chút, cẩn thận từng li từng tí nói: "Mười năm?"
Chín người còn lại cũng vểnh tai lên nghe, bọn họ cũng có chút ngạc nhiên.
Mạc Vân Thùy cười lắc đầu.
Mạc Long sắc mặt cổ quái, liên tưởng đến tuổi của Dạ Huyền, lại nghi ngờ nói: "Năm năm? Ba năm?"
Mạc Vân Thùy vẫn cười lắc đầu.
Điều này khiến bọn họ kinh ngạc.
Đạo thương rất mạnh, đừng nói là luyện dược sư bình thường, cho dù là tồn tại cấp bậc Luyện dược Tông Sư cũng rất khó khu trừ, cần thời gian rất lâu.
Ba năm rưỡi đã được coi là rất nhanh rồi.
Chẳng lẽ gã kia còn nhanh hơn sao?
Mạc Vân Thùy giơ ba ngón tay.
Mạc Long và đám người thấy vậy không nhịn được ngược lại hít một hơi khí lạnh.
"Làm sao có thể, vị tiên sinh kia chỉ trong ba tháng đã chữa khỏi đạo thương cho ngài ư?!"
"Điều này sao có thể?"
Trong lúc nhất thời, cả mười người đều cảm thấy khó tin.
Ba tháng?
Mạc Vân Thùy cười không nói.
"Công tử chỉ dùng ba ngày." Mạc Thanh Liên không khỏi kinh hãi thốt lên.
"Cái gì!?"
Mạc Long và đám người vốn đã kinh hãi không thôi, lời Mạc Thanh Liên vừa nói ra càng khiến bọn họ trực tiếp kinh sợ.
Mạc Vân Thùy khóe miệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: "Năng lực của Dạ tiên sinh tuyệt đối không thể dùng ánh mắt của chúng ta để đánh giá, nếu không chúng ta chính là ếch ngồi đáy giếng."
"Có còn nhớ câu nói kia trong tổ huấn Mạc gia chúng ta không?"
Mạc Long và những người còn lại tâm thần chấn động, nổi lên sóng to gió lớn, trăm miệng một lời: "Người đương thời không ngại ao nhỏ nước cạn, không ngại có Ngọa Long!"
Mạc Vân Thùy khẽ gật đầu nói: "Vị tiên sinh kia chính là một con chân long ẩn mình dưới nước sâu, khi hắn bay lên trời cao sẽ chấn động thế gian, ngày đó sẽ không còn quá xa nữa."
"Hiện tại các ngươi hiểu chưa?"
Bọn người Mạc Long im lặng gật đầu.
Trước đó, bọn họ xác thực có một vài nghi vấn đối với Dạ Huyền, bởi vì bọn họ không biết Dạ Huyền chữa thương cho Mạc Vân Thùy chỉ dùng thời gian ba ngày.
Điều này đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của bọn họ.
Thật ra Mạc Vân Thùy còn có một điều chưa nói ra.
Trong mấy ngày chữa thương đó, Dạ Huyền từng chỉ ra công pháp Mạc gia có một vài vấn đề.
Chỉ bất quá, về công pháp Mạc gia hoàn chỉnh, Dạ Huyền nói sau này khi đến Mạc gia sẽ đưa cho hắn, Mạc Vân Thùy cũng không hỏi nhiều.
Nếu là người khác nói như vậy, Mạc Vân Thùy tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Nhưng những lời này từ miệng Dạ Huyền nói ra, hắn tuyệt đối tin tưởng.
Mạc Vân Thùy hai tay chắp trong tay áo, thần sắc nghiêm nghị, lần nữa hướng về phương hướng Dạ Huyền rời đi cúi đầu, cao giọng nói:
"Đông Hoang Mạc gia Mạc Vân Thùy, cung tiễn Dạ tiên sinh!"
Tiếng như thiên lôi, hùng hồn cuồn cuộn khắp toàn bộ Nam Vực!
Uy thế đó trực tiếp rung động toàn bộ Nam Vực.
Toàn bộ tu sĩ Nam Vực đều nghe được thanh âm như sấm trời của Mạc Vân Thùy, trong đó tràn ngập uy nghiêm hùng hồn, còn có ý tôn kính vô tận.
"Cung tiễn Dạ tiên sinh!"
Mười người Mạc Long cũng làm theo động tác của Mạc Vân Thùy, hướng về phương hướng Dạ Huyền rời đi mà cúi đầu.
Lần này là sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
Sau khi biết được sự lợi hại của Dạ Huyền từ miệng Mạc Vân Thùy, mười người Mạc Long cũng đối với Dạ Huyền hết lòng kính phục.
"Mạc Thanh Liên cung tiễn công tử." Mạc Thanh Liên cũng cất giọng trong trẻo nói.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nam Vực đều chấn động.
"Đông Hoang Mạc gia Mạc Vân Thùy? Đây không phải là gia chủ Mạc gia Đông Hoang sao? Biến mất gần hai mươi năm, lại lần nữa xuất sơn rồi sao?"
"Trước đó đã thấy bóng dáng Thái Cổ Thanh Thiên Bằng, quả nhiên là Mạc Vân Thùy xuất sơn!"
"Gia chủ Mạc gia hạ lâm Nam Vực, nhất định phải đi chiêm ngưỡng một phen."
"..."
Rất nhiều nhân vật cấp bậc tông chủ của các thế lực bá chủ Nam Vực ào ào động thân đi đến Thiên Thanh Sơn Mạch, muốn đi bái kiến Mạc Vân Thùy.
Rung động Nam Vực.
Mà các đại thế lực trong phạm vi trăm ngàn dặm quanh Thiên Thanh Sơn Mạch cũng chấn động không ngừng.
Bọn họ tuy chưa từng nghe qua danh hiệu Mạc Vân Thùy, nhưng lại biết Mạc gia Đông Hoang là tồn tại cỡ nào.
Người của Mạc gia Đông Hoang này vậy mà lại ở Nam Vực cung tiễn người khác ư?!
Vị Dạ tiên sinh này?
Là nhân vật thế nào?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khu vực phạm vi trăm ngàn dặm quanh Thiên Thanh Sơn Mạch đều đang nghị luận về Dạ tiên sinh.
Linh Khư Thánh Địa.
Thánh chủ Linh Khư Thánh Địa nhìn Thái Cổ Thanh Thiên Bằng khổng lồ kia trở về, nghe thấy câu nói đó, trong con ngươi hiện lên vẻ rung động.
"Quả nhiên là gia chủ Mạc gia Đông Hoang!"
Vào thời điểm Thái Cổ Thanh Thiên Bằng hiện thân, hắn đã suy đoán rất có thể là gia chủ Mạc gia đến.
Bởi vì Thái Cổ Thanh Thiên Bằng là tọa kỵ của gia chủ Mạc gia.
Hiện tại xem ra quả đúng là như vậy.
"Gia chủ Mạc gia đang cung tiễn ai? Dạ tiên sinh? Thiên Thanh Sơn Mạch chúng ta lại có nhân vật như thế sao?" Thánh chủ Linh Khư Thánh Địa âm thầm trầm tư.
Chẳng biết tại sao, trong đầu hắn lại hiện ra một bóng người.
Dạ Huyền.
Nhưng chốc lát sau, Thánh chủ Linh Khư Thánh Địa lại lắc đầu không thôi: "Không thể nào là hắn, hắn tuy có thực lực rất quỷ dị, nhưng gia chủ Mạc gia là nhân vật nào, sao lại cung tiễn hắn? Vả lại lúc này hắn đang bế quan tại Hoàng Cực Tiên Tông..."
"Sẽ là ai chứ?"
Hắn rơi vào trầm tư, nhưng lại không nghĩ ra được có nhân vật như thế.
"Nhân vật cấp bậc đó khẳng định ẩn giấu rất kỹ, sẽ không dễ dàng hiện thân."
Một lát sau, hắn từ bỏ suy nghĩ tìm kiếm người này.
Nhân vật cấp bậc đó không phải hắn có thể gặp được.
Giờ này khắc này.
Bên trong Hoàng Cực Tiên Tông.
Ba vị lão tổ đều có vẻ mặt nghiêm nghị.
Người khác có lẽ không nghĩ đến Dạ Huyền, nhưng bọn hắn lại thoáng cái liền nghĩ đến Dạ Huyền.
Bởi vì ba ngày trước, Dạ Huyền một bước ba nghìn dặm tiến vào bên trong Huyền Yêu Sơn Mạch.
Sau đó, bọn họ cũng luôn chú ý biến hóa của Huyền Yêu Sơn Mạch.
Trong ba ngày này, bọn họ cảm nhận được một luồng khí tức đang không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Hoặc có lẽ là đang khôi phục.
Khi đó, bọn họ thật sự đã suy đoán có lẽ là một vị cao nhân nào đó ẩn núp ở nơi đó khôi phục thực lực.
Chỉ là không ngờ tới, người nọ vậy mà lại là gia chủ Mạc gia Đông Hoang đã biến mất mười bảy năm, Mạc Vân Thùy.
Quỷ dị nhất là, Dạ Huyền còn giúp vị gia chủ Mạc gia kia khôi phục thực lực.
Trong lúc nhất thời, ba vị lão tổ đều vô cùng chấn động.
Dạ Huyền rốt cuộc còn có bí mật nào nữa?
Bọn họ khó có thể tưởng tượng.
Thật sự là quá mức kinh người.
"Sư đệ, ngươi đại diện tông môn chúng ta đi gặp mặt gia chủ Mạc gia một chút đi." Vị lão tổ lớn tuổi nhất kia nói với Chu Triều Long.
"Vâng, sư huynh."
Chu Triều Long bước ra một bước, trong nháy mắt đã hạ xuống vùng trời Huyền Yêu Sơn Mạch.
Ầm ầm ————
Khí tức kinh khủng lan tràn ra, khiến người ta chấn động.
"Hả?" Mười người Mạc Long nhất thời sinh ra một luồng sát ý kinh khủng, ngưng mắt nhìn Chu Triều Long, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
"Lão hủ là Chu Triều Long của Hoàng Cực Tiên Tông, gặp qua Mạc gia chủ."
Chu Triều Long ngồi xếp bằng trong hư không, trong lòng hơi căng thẳng, đối với Mạc Vân Thùy hơi ôm quyền nói.
"Nguyên lai là đạo hữu Hoàng Cực Tiên Tông." Mạc Vân Thùy nghe vậy tức khắc lộ ra vẻ mặt hiền lành vui vẻ, chắp tay nói: "Quý tông có chân long nha."
Chu Triều Long trong nháy mắt hiểu ý, khẽ mỉm cười nói: "Lão hủ chính là thay mặt tông môn đến gặp mặt Mạc gia chủ một chút, không làm phiền nữa."
Mạc Vân Thùy khẽ gật đầu nói: "Đạo hữu đi thong thả."
Chu Triều Long chắp tay cười một tiếng, trong nháy mắt biến mất, trở lại chỗ sâu trong Hoàng Cực Tiên Tông.
Lúc quay về, trong con ngươi Chu Triều Long hiện lên một vẻ vui mừng.
Quả nhiên là Dạ Huyền!
Mà các lão tổ của ba thế lực lớn lúc này tuy đều đã tỉnh lại, nhưng lại không đi chiêm ngưỡng gia chủ Mạc gia.
Bởi vì bọn họ còn chưa đủ tư cách.
Ngược lại, việc Chu Triều Long đi trước đó khiến bọn họ hơi sửng sốt.
Chốc lát sau lại thấy thoải mái.
Người ta Hoàng Cực Tiên Tông tuy đã suy tàn, nhưng năm đó dù sao cũng là bá chủ vô địch, đi gặp một lần cũng là bình thường.
Bọn họ ngược lại chỉ có phần ngưỡng mộ.
Đây chính là Mạc gia Đông Hoang a.
Có thể chen lời vào được cũng đã là rất có mặt mũi rồi.