"A ———— "

Mạc Thanh Liên hoàn toàn không ngờ tới Dạ Huyền lại trực tiếp ném bay nàng lên, hoàn toàn không kịp phản ứng, tức khắc phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Nhưng ngay sau đó, một luồng gió lạnh lùa vào miệng khiến nàng phải ngậm miệng lại, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh hoảng.

Theo Mạc Thanh Liên bay lên.

Thế giới của Dạ Huyền cũng trở nên thanh tịnh.

Một lát sau, Dạ Huyền bước ra một bước, đạo văn lưu chuyển dưới chân, cả người Dạ Huyền phóng lên cao, đỡ lấy Mạc Thanh Liên rồi vững vàng rơi xuống đất.

Dạ Huyền đặt Mạc Thanh Liên xuống.

Mạc Thanh Liên có chút đứng không vững, ngọc thủ níu chặt lấy Dạ Huyền, rất sợ ngã xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sợ đến trắng bệch.

"Còn nói nhảm nữa không?" Dạ Huyền thản nhiên nói.

Mạc Thanh Liên tức khắc lắc đầu như trống bỏi.

"Có nghe lời không?" Dạ Huyền nói.

Mạc Thanh Liên gật đầu như giã tỏi.

"Ngoan." Dạ Huyền nhếch miệng cười.

Lần này Mạc Thanh Liên cuối cùng cũng yên lặng lại.

Công tử là tên đại bại hoại!

Mạc Thanh Liên chỉ có thể âm thầm mắng Dạ Huyền trong lòng.

Bất quá, Dạ Huyền cũng không để ý chuyện này, miệng ngâm nga một tiểu khúc không biết tên, không nhanh không chậm đi tới.

Sau một nén nhang.

Hai người trở lại trong phòng.

Mạc Phàm vẫn đang hôn mê như cũ.

Mạc Vân Thùy thấy hai người trở về, đích thân tiến lên đón tiếp Dạ Huyền.

"Lúc trước là lão phu thất lễ, mong rằng Dạ tiên sinh chớ trách." Mạc Vân Thùy khom người nói.

Dạ Huyền liếc Mạc Vân Thùy một cái, thản nhiên nói: "Nếu không phải nể tình tôn nữ của ngươi thành tâm, ngươi cứ chờ chết đi."

Mạc Vân Thùy ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn về phía Mạc Thanh Liên, trong ánh mắt mang theo sự cưng chiều cùng một chút đau lòng.

Mạc Thanh Liên ngược lại ngoan ngoãn đứng ở một bên, không nói gì.

"Ngươi đi sắc thuốc, ta đến giúp gia gia ngươi khu trừ đạo thương." Dạ Huyền nói với Mạc Thanh Liên.

"Vâng, công tử." Mạc Thanh Liên ngoan ngoãn nói.

"Công tử?" Mạc Vân Thùy có chút kinh ngạc.

"Tôn nữ của ngươi đã nhận làm thị nữ của ta." Dạ Huyền thản nhiên nói.

"Cái gì!?" Mạc Vân Thùy tức khắc có chút tức giận.

"Yên tâm, ta không đến mức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ là khảo nghiệm thành tâm của nàng một chút thôi." Dạ Huyền cười nói.

"Chỉ cần công tử trị tốt cho gia gia, Tiểu Liên làm thị nữ của ngươi cũng được." Mạc Thanh Liên ngược lại nói với vẻ mặt thành thật.

Mạc Vân Thùy đột nhiên cảm thấy việc bản thân để cho Tiểu Liên đuổi theo Dạ Huyền là một sai lầm.

Bất quá may mắn là Dạ Huyền ngược lại không thật sự bắt Mạc Thanh Liên làm thị nữ.

Điều này làm cho Mạc Vân Thùy thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Vân Thùy đi theo Dạ Huyền vào trong nhà, theo sự ra hiệu của Dạ Huyền, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Dạ Huyền vén tay áo lên, xoa xoa tay, đạo văn tuôn trào ra.

"Bắt đầu."

Mạc Vân Thùy nhắm chặt hai mắt, nội tâm khẩn trương không thôi.

Bốp!

Dạ Huyền giơ tay lên, một cái tát trực tiếp giáng lên ót Mạc Vân Thùy.

Cái tát này, nếu như là lúc bình thường, đầu của Mạc Vân Thùy sợ là đã bị Dạ Huyền đập nát.

Nhưng chẳng biết tại sao, đầu của Mạc Vân Thùy không hề vỡ tung, ngược lại, trên trán lại hiện ra một khối lớn vật chất thần bí màu đen.

Nhìn từ xa giống như ấn đường đang biến thành màu đen.

Mà sắc mặt của Mạc Vân Thùy cũng đen kịt đáng sợ.

Trông qua phảng phất như bị trúng tà.

Nhưng Mạc Vân Thùy và Dạ Huyền lại rất rõ ràng đây không phải là trúng tà gì cả, mà là đang khu trừ đạo thương.

Đạo thương chính là tổn thương ảnh hưởng tới đại đạo bản nguyên.

Điều này đối với một tu sĩ mà nói, có thể không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại có thể khiến việc tu luyện của ngươi bị phá hoại, tu vi không tiến mà còn thụt lùi.

Đối với tu sĩ mà nói, điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Cũng không biết Mạc Vân Thùy trước kia đã giao chiến với ai mà lại bị đánh ra đạo thương.

Bất quá điều này cũng không quan trọng, theo những cái tát của Dạ Huyền, toàn bộ mặt của Mạc Vân Thùy đều đen sì xuống, giống như than cốc.

Ước chừng vỗ chín chín tám mươi mốt chưởng, đánh cho da dẻ cả người Mạc Vân Thùy toàn bộ biến thành màu đen, Dạ Huyền mới dừng lại.

"Mạc Thanh Liên."

Dạ Huyền khẽ gọi một tiếng.

"Tới đây." Mạc Thanh Liên lập tức đem thuốc đã sắc xong mang tới.

"A!"

Khi Mạc Thanh Liên nhìn thấy Mạc Vân Thùy, cả người hoảng sợ, chén thuốc trong tay run lên, suýt nữa rơi xuống đất.

Dạ Huyền liếc Mạc Thanh Liên một cái, cau mày nói: "Nhanh chóng bưng qua cho gia gia ngươi uống.

Nếu không có chén thuốc này, gia gia ngươi cũng chỉ có thể chờ chết thôi."

Lời này tuyệt không phải nói dối.

Đạo thương của Mạc Vân Thùy rất nghiêm trọng, cho dù dùng thủ pháp của hắn ép đạo thương ra ngoài bề mặt thân thể, cũng cần dược lực hỗ trợ mới có thể khu trừ triệt để.

Nếu như không kịp thời uống chén thuốc này, đạo thương kia sẽ trào ngược trở lại, phá hủy cả đại đạo căn cơ của Mạc Vân Thùy.

Đến lúc đó, không chỉ là tu vi sụt giảm mà sẽ trực tiếp mất mạng!

Mạc Thanh Liên chỉ có thể cố nén sự kinh hoảng trong lòng, cầm chén thuốc bưng đến trước mặt Mạc Vân Thùy, cẩn thận từng li từng tí đút cho gia gia.

May mắn là, sau khi uống dược dịch vào, vật chất thần bí màu đen trên người Mạc Vân Thùy đã tiêu tán không ít.

Nhưng nhìn tổng thể, Mạc Vân Thùy vẫn còn rất đen.

"Khụ khụ..."

Mạc Vân Thùy chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm khoan khoái hơn rất nhiều, chân khí trong cơ thể cũng từ từ dâng lên.

Sự thay đổi nhỏ bé này cũng đủ khiến Mạc Vân Thùy mừng rỡ không thôi.

"Gia gia." Thấy Mạc Vân Thùy tỉnh lại, Mạc Thanh Liên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Vân Thùy đứng dậy, hướng về phía Dạ Huyền vái một cái thật sâu, nói: "Lão phu bái tạ Dạ tiên sinh.

Đại ân hôm nay, lão phu nhất định khắc ghi trong lòng, suốt đời khó quên!"

"Đừng vội, còn ba ngày nữa, mỗi ngày cần vỗ chín lần." Dạ Huyền khoát tay nói.

"Tốt, tốt!" Mạc Vân Thùy khó nén nổi sự kích động trong lòng.

Ba ngày sau đó, Dạ Huyền mỗi ngày đều thay Mạc Vân Thùy vỗ chín lần, sau đó cho uống dược dịch.

Mỗi một ngày trôi qua, khí tức trên người Mạc Vân Thùy lại càng thêm cường đại, tấm lưng vốn hơi còng cũng thẳng tắp lên.

Đến ngày thứ ba, Mạc Vân Thùy cả người thổ nạp tinh hoa nhật nguyệt, trong đôi mắt sáng ngời còn có từng luồng tinh quang đang nhấp nháy.

Đôi mắt hé mở phảng phất có thể hủy thiên diệt địa!

Mạc Vân Thùy vốn đang ốm yếu cũng vào giờ khắc này trở nên thâm bất khả trắc, khiến người ta cảm thấy thần hồn rung động!

Vô cùng đáng sợ!

Thấy sự thay đổi của Mạc Vân Thùy, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Mạc Thanh Liên.

Thậm chí vào lúc Mạc Vân Thùy hoàn toàn hồi phục, Mạc Thanh Liên đã khóc rống một trận, trong miệng còn hét lên điều gì đó như "thế gian thật có một niềm hạnh phúc có thể khiến người ta khóc đến đau lòng".

Những năm gần đây, mỗi lần thấy gia gia phát bệnh, nàng đều âm thầm rơi lệ.

Nàng cũng rất rõ ràng nỗi thống khổ mà gia gia phải chịu đựng.

Hôm nay thấy gia gia hồi phục, nàng thật sự rất vui vẻ.

Thấy dáng vẻ Mạc Thanh Liên đang khóc, Mạc Vân Thùy mắt lão cũng ửng đỏ, suýt nữa rơi lệ.

Những năm gần đây, hắn luôn trốn ở nơi này, đã để Mạc Thanh Liên chịu quá nhiều khổ cực.

Bất quá tất cả những điều này đều đã kết thúc!

Đạo thương của hắn đã hoàn toàn hồi phục, không bao lâu nữa, thực lực của hắn cũng có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

"Đừng quên chuyện đã đáp ứng." Dạ Huyền liếc Mạc Vân Thùy một cái, không nhanh không chậm nói.

Mạc Vân Thùy thu hồi tâm trạng, trịnh trọng hướng về phía Dạ Huyền vái một cái, nói: "Dạ tiên sinh xin yên tâm, chuyện đã đáp ứng lão phu nhất định sẽ làm được.

Đến lúc Dạ tiên sinh giá lâm Đông Hoang Mạc gia chúng ta, lão phu nhất định sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón."

"Vậy thì tốt." Dạ Huyền khẽ gật đầu.

Hắn tin tưởng Mạc Vân Thùy này biết nên làm thế nào.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, phòng ốc bên cạnh đột nhiên truyền đến một luồng khí tức kinh khủng.

Mạc Phàm đã tỉnh.

Ầm!

Ngay sau đó, vách tường đột nhiên bị tông nát, một bóng người trong nháy mắt xuất hiện, trong tay cầm một đạo hàn quang nhắm thẳng vào cổ Dạ Huyền.

Dạ Huyền ngồi trên ghế băng không hề nhúc nhích.

"Hừ!" Mạc Vân Thùy cũng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế vô hình đột nhiên bộc phát ra, trong nháy mắt cố định đạo hàn quang kia giữa hư không.

Nhìn kỹ, đó rõ ràng là một cây chủy thủ!

Răng rắc rắc ————

Ngay sau đó, trên đoản kiếm đột nhiên xuất hiện từng vết rạn nhỏ li ti.

Trong nháy mắt, đoản kiếm trực tiếp tiêu tán.

Nhưng lúc này, bóng người Mạc Phàm đã đánh tới phía sau Dạ Huyền, tay nắm thành quyền đấm về phía sau gáy Dạ Huyền, trong con ngươi bộc phát ra sát ý ngút trời.

"Chết đi cho ta!" Sắc mặt Mạc Phàm dữ tợn tới cực điểm, gầm lên.

Bịch!

Mạc Vân Thùy cũng nhẹ nhàng phất tay áo, quát lạnh: "Dám bất kính với Dạ tiên sinh, ngươi thật là không biết sống chết."

Thân hình Mạc Phàm trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, miệng phun máu tươi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mạc Thanh Liên mặt mày mờ mịt.

Mọi chuyện vừa rồi đều xảy ra trong nháy mắt, Mạc Thanh Liên thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Khi nàng định thần lại, Mạc Phàm đã bị đánh ngã xuống đất, miệng phát ra từng tiếng kêu thảm.

"Ca ca!" Mạc Thanh Liên nhìn Mạc Phàm phía ngoài, sắc mặt tức khắc biến đổi.

"Tiểu Liên, đừng qua đó." Mạc Vân Thùy gọi Mạc Thanh Liên lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm bên ngoài, lạnh lùng nói: "Hắn không phải ca ca của ngươi."

Dạ Huyền ngồi trên ghế băng, sắc mặt không đổi, thản nhiên nhìn Mạc Phàm bị đánh ngã trên đất, rồi chậm rãi đứng dậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play