Dạ Huyền mang theo Mạc Thanh Liên rời đi.
Mạc Thanh Liên cũng chủ động kể cho Dạ Huyền nghe về chuyện mình gặp phải.
Nguyên lai là lúc Mạc Thanh Liên mua dược liệu đã đụng phải một vị công tử ca.
Vị công tử ca kia chính là vị thiếu thành chủ, sau đó hắn phái người tới muốn mời Mạc Thanh Liên đến phủ thành chủ.
"May mà công tử ngươi tới, bằng không thì xong rồi." Mạc Thanh Liên lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Ánh mắt Dạ Huyền yên tĩnh, không nói gì.
Huyền Yêu Thành nho nhỏ này chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của thế giới này.
Chuyện giống như vậy vẫn diễn ra ở mọi ngóc ngách trên thế giới.
Muốn thoát khỏi những chuyện như vậy, chỉ có cách trở nên mạnh mẽ, cường đại đến mức không ai dám trêu chọc.
Khi đó, dĩ nhiên sẽ không có những chuyện như vậy phát sinh nữa.
Dạ Huyền cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
Chỉ là đa số thời điểm, hắn cũng sẽ không nhúng tay vào.
"Mà này công tử, ngươi cũng thật lợi hại, mấy tên kia lại bị ngươi đánh ngã dễ dàng như vậy." Trong con ngươi xinh đẹp của Mạc Thanh Liên loé lên tia sáng kỳ dị liên tục.
Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, nói: "Mấy tên đó thật sự chỉ là đám giun dế thôi.
Nếu gia gia ngươi không có bệnh tật gì, thì loại tồn tại này ông ấy thổi một hơi cũng có thể giết chết cả đám lớn."
"Gia gia lợi hại như vậy sao?" Mạc Thanh Liên trừng lớn đôi mắt đẹp, không dám tin.
"Sau này ngươi sẽ rõ ràng thôi." Dạ Huyền cũng không giải thích thêm.
Hiện tại nói những điều này với Mạc Thanh Liên, nàng đoán chừng cũng không hiểu.
Dạ Huyền có thể nhìn ra, Mạc Vân Thùy lúc bình thường căn bản không nói chuyện tu luyện gì với Mạc Thanh Liên.
Mà việc dạy dỗ Mạc Phàm chắc chắn cũng là dạy riêng, thậm chí không để cho Mạc Thanh Liên biết.
Đây là một ván cờ mà Mạc gia đang chơi, hoặc có thể nói là Mạc Vân Thùy đang chơi.
Trong đó, Mạc Phàm tất nhiên là một quân cờ trọng yếu.
Nếu không, Mạc Vân Thùy đã không đến mức ở tình huống đó mà vẫn không giết Mạc Phàm.
Mà điểm mấu chốt của bàn cờ này lại nằm trên người Mạc Thanh Liên.
Keng keng keng ————
"Người kia, dừng bước!"
Khi Dạ Huyền và Mạc Thanh Liên đi tới cửa thành, đám thành vệ của Huyền Yêu Thành đột nhiên chặn đường, cảnh giác nhìn Dạ Huyền như đối mặt đại địch, đồng thời quát lạnh.
"Công tử..." Mạc Thanh Liên thấy cảnh này, trong lòng có chút hốt hoảng.
"Có chuyện gì?" Dạ Huyền bình tĩnh nhìn tên cầm đầu đám thành vệ, nhàn nhạt nói.
"Thiếu thành chủ có lệnh, ngươi tự ý vô cớ đánh người bị thương, tội cần điều tra một phen." Thủ lĩnh thành vệ quân trầm giọng nói.
Ầm ầm ————
Cùng lúc đó, phía sau có một đội nhân mã xuất hiện, khí thế hung hăng.
"Hả? Là người của Thanh Long Bang!" Thành vệ quân thấy vậy liền nhíu mày.
Ánh mắt thủ lĩnh thành vệ quân rơi trên người Dạ Huyền, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người này là người của Thanh Long Bang?
Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ là có chút không dễ xử lý rồi.
Thiếu thành chủ có lệnh, nhất định phải mang người này về phủ thành chủ chờ xử lý.
Không khỏi, ánh mắt thủ lĩnh thành vệ quân chuyển hướng về đám người Thanh Long Bang đang vọt tới.
"Đây là..."
"Phó Bang chủ Thanh Long Bang, Cổ Trọng Sơn?!"
Khi thấy người cầm đầu đám người Thanh Long Bang đi tới, thủ lĩnh thành vệ quân không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Vị hung nhân này sao lại tới đây!?
Chẳng lẽ chỗ dựa của tên kia lại lớn như vậy sao?
Thủ lĩnh thành vệ quân kinh ngạc nhìn Dạ Huyền một cái.
"Tên kia phía trước, đứng lại cho lão tử!"
Nhưng mà, Cổ Trọng Sơn sau khi tới nơi cũng quát to một tiếng.
Tiếng quát to giống như sét đánh ngang tai, khiến các tu sĩ xung quanh đều run lên.
Một vài tu sĩ vốn định tức giận, nhưng khi nhìn thấy Cổ Trọng Sơn thì lập tức sắc mặt trắng bệch, trốn sang một bên.
"Là Phó Bang chủ Thanh Long Bang, Cổ Trọng Sơn!"
"Mẹ nó, tên kia sao lại tới đây?"
Không ít tu sĩ đều kinh hãi biến sắc.
Cổ Trọng Sơn này chính là bá chủ một phương ở Huyền Yêu Thành nha.
Sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
"Cổ Trọng Sơn này chẳng lẽ cũng đến tìm người này?" Thủ lĩnh thành vệ quân chợt có sắc mặt cổ quái.
Nghe cái giọng điệu kia của Cổ Trọng Sơn, rõ ràng không thể nào là tới giúp đỡ Dạ Huyền, mà là đến tìm Dạ Huyền gây phiền phức!
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì tốt rồi.
"Cổ phó bang chủ." Thủ lĩnh thành vệ quân chắp tay nói với Cổ Trọng Sơn.
"Lý thống lĩnh." Cổ Trọng Sơn thấy thế cũng khẽ gật đầu, một lát sau ánh mắt rơi trên người Dạ Huyền, mắt lộ hung quang, nói: "Tiểu tặc, dám ở trong Huyền Yêu Thành bắt nạt thiếu bang chủ Thanh Long Bang của ta, nói đi, ngươi muốn chết thế nào?"
"?!".
Lời Cổ Trọng Sơn vừa nói ra, lập tức toàn trường kinh hãi.
"Tên kia bắt nạt thiếu bang chủ Thanh Long Bang? Nói ngược rồi chứ? Không phải trước giờ toàn là Miêu Tiểu Long bắt nạt người khác sao?"
Không ít người đều âm thầm không nói nên lời.
Đối với những việc Miêu Tiểu Long thường làm ở Huyền Yêu Thành, bọn họ đều rõ ràng cả.
Người này hoàn toàn là ỷ vào thế lực lớn của Thanh Long Bang, cộng thêm bản thân là một vị cao thủ cảnh giới Phong Hầu, nên có thể nói là làm mưa làm gió ở Huyền Yêu Thành.
Vì mối quan hệ với Thanh Long Bang, phủ thành chủ luôn luôn nhắm một mắt mở một mắt.
Chuyện này đối với người Huyền Yêu Thành mà nói, ai cũng biết.
Hôm nay Phó Bang chủ Thanh Long Bang lại chạy tới nói Dạ Huyền bắt nạt Miêu Tiểu Long?
Hoàn toàn không có ai tin.
Ngay cả thủ lĩnh thành vệ quân Lý thống lĩnh cũng có vẻ mặt cổ quái.
Nói thật, đừng nói người khác, ngay cả hắn cũng không tin.
Tên kia nhìn qua bất quá mười lăm mười sáu tuổi, bắt nạt Miêu Tiểu Long ư?
Đùa gì thế, Miêu Tiểu Long thế nhưng là cảnh giới Phong Hầu đấy.
"Công tử, bọn họ cũng tới tìm chúng ta sao?" Mạc Thanh Liên có chút nhát gan nói.
Dạ Huyền khẽ "Ừm" một tiếng.
Mấy tên này tới cũng nhanh thật.
"Tiểu tặc, lăn qua đây nhận lấy cái chết!" Cổ Trọng Sơn nhìn chằm chằm Dạ Huyền, trầm giọng quát to.
Tiếng quát to này còn đáng sợ hơn tiếng quát lúc trước, bởi vì Cổ Trọng Sơn đã ngưng tụ lực lượng chân khí.
Tiếng quát mang theo hung uy cấp bậc Phong Vương khuếch tán ra, khiến người ta rung động.
Không ít tu sĩ có cảnh giới thấp hơn càng trực tiếp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lùi ra xa, không dám dính vào.
"Cổ phó bang chủ, có thể giao người này cho tại hạ không? Thiếu thành chủ có lệnh, cần mang người này đến phủ thành chủ xử lý." Lý thống lĩnh chắp tay nói với Cổ Trọng Sơn.
"Vậy ngươi đi mà nói với tên Lý Hóa kia một tiếng, mạng của tiểu tử này lão tử muốn." Cổ Trọng Sơn hừ lạnh nói.
Lý Hóa chính là thiếu thành chủ Huyền Yêu Thành.
Lý thống lĩnh đứng thẳng người, ngưng mắt nhìn Cổ Trọng Sơn, chậm rãi nói: "Nếu là lúc bình thường, tại hạ có thể giao người này cho Cổ phó bang chủ, nhưng hôm nay e là không được."
"Hả?" Cổ Trọng Sơn liếc Lý thống lĩnh một cái, chậm rãi nói: "Lý thống lĩnh đang muốn cùng lão tử đọ sức một phen sao?"
"Cổ phó bang chủ nếu cứ muốn như vậy, Lý mỗ chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh." Lý thống lĩnh hừ lạnh một tiếng nói.
Nếu là lúc bình thường hắn có thể nhượng bộ, nhưng hôm nay thì không được.
Bởi vì thiếu thành chủ đã nói là nhất định phải bắt hai người này.
"Đã như vậy, vậy thì tới đi, vừa hay lão tử cũng xem xem bao nhiêu năm như vậy ngươi có tiến bộ gì không." Cổ Trọng Sơn nhe răng cười một tiếng, cả người toàn thịt béo run rẩy.
Cổ Trọng Sơn này nhìn qua tối thiểu cũng phải ba trăm cân, quả thực đáng sợ.
Trong lúc nói chuyện, Cổ Trọng Sơn cả người từ trên lưng tọa kỵ nhảy lên, cầm trong tay một thanh đại đao, xông về phía Lý thống lĩnh.
Keng!
Một đạo đao cương dài nghìn trượng trong nháy mắt từ tay Cổ Trọng Sơn chém ra, mang theo thế hoành tảo thiên quân, thẳng hướng Lý thống lĩnh.
Lý thống lĩnh thấy thế cũng không hề luống cuống, trong nháy mắt rút ra bội đao bên hông, tương tự chém ra một đao.
Đồng dạng là một đạo đao cương dài nghìn trượng chém ra.
Ầm ầm!
Hai đạo đao cương chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ vang trời.
"Công tử!" Mạc Thanh Liên bị kinh động.
"Ở đây chờ ta một lát." Dạ Huyền nói một câu rồi cất bước đi.
Mạc Thanh Liên tức khắc mặt mày trắng bệch, muốn kéo Dạ Huyền lại, nhưng Dạ Huyền một bước bước ra đã biến mất tại chỗ.
Rầm rầm ————
Ngay sau đó, hai tiếng nổ mạnh truyền đến.
Sau đó, một cảnh tượng kinh người xuất hiện.
Lý thống lĩnh và Cổ Trọng Sơn, hai người vốn đang chuẩn bị đại chiến, lại đều bị đánh bay đập mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi.
"Sao có thể?!" Từng cơn đau nhức ập tới khiến Cổ Trọng Sơn cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Hắn vậy mà hoàn toàn không thấy rõ Dạ Huyền ra tay thế nào!
Một kích đã đánh hắn trọng thương!
Lý thống lĩnh lúc này đã bị đánh ngã lật trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, há miệng thở dốc, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Thiếu niên này!
Nhất định chính là ma quỷ!
Hoàn toàn không thấy được đã ra tay thế nào.
Các tu sĩ xung quanh thấy cảnh đó cũng đều ngây người.
"Mẹ nó, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi chỉ thấy hoa mắt một cái, sau đó Lý thống lĩnh và Cổ phó bang chủ liền nằm gục xuống đất?"
"Chẳng lẽ là lưỡng bại câu thương?"
Ngay cả Cổ Trọng Sơn và Lý thống lĩnh đều không thấy rõ ra tay thế nào, bọn họ tự nhiên càng không thấy rõ.
"Thống lĩnh!"
"Phó Bang chủ!"
Người của thành vệ quân và Thanh Long Bang đều kinh hãi biến sắc, vội vàng tiến lên đỡ hai người dậy.
Dạ Huyền đứng giữa sân, hai tay lại đút vào túi áo, nhàn nhạt nói: "Gọi chỗ dựa lớn nhất của các ngươi ở Huyền Yêu Thành tới đây."