"Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng ngươi đỡ được một kích thuận tay của ta là ăn chắc ta rồi sao?"

Mạc Phàm nhìn Dạ Huyền chằm chằm, sắc mặt khó coi nói.

Tên này thật sự cho rằng đỡ được một kích thuận tay của hắn là có thể đánh được hắn sao?

Những kẻ như vậy bị giết không biết bao nhiêu rồi.

Ầm ầm!

Ngay sau đó, trên người Mạc Phàm đột nhiên bộc phát ra từng luồng lực lượng kinh khủng.

Luồng lực lượng kia tuyệt đối là cấp bậc Phong Vương!

Hơn nữa còn là Phong Vương đỉnh cấp!

Thực lực bậc này đặt ở bên trong Liệt Thiên Thượng Quốc cũng đều là cao thủ hàng đầu.

Không ngờ tại Huyền Yêu Sơn Mạch này lại gặp phải.

Vút!

Ngay sau đó, thân ảnh Mạc Phàm đột nhiên thoáng hiện, trực tiếp xuất hiện phía trước Dạ Huyền, cả người hắn nhảy lên thật cao, một cước quất thẳng vào mặt Dạ Huyền.

Trong không khí truyền ra tiếng vù vù, trên cú đá đó có lực lượng đạo văn và chân khí gia trì.

Nếu cú đá này mà đá trúng một ngọn núi lớn.

Không hề khoa trương mà nói, ngọn núi lớn kia sẽ lập tức hóa thành tro bụi.

Coi như là tu sĩ cấp bậc Phong Vương ở đây, chỉ sợ cũng khó mà chịu đựng được một kích mạnh mẽ như vậy.

Mạc Phàm này dường như đã tu luyện qua công phu luyện thể ngang tàng, vừa ra tay đã là loại cận chiến thế này.

Lúc Mạc Phàm ra tay, Ma Y lão nhân cũng không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn, dường như coi thường tất cả chuyện này.

Tất cả những điều này tự nhiên đều rơi vào trong mắt Dạ Huyền.

Hắn làm sao không biết Ma Y lão nhân này đang nghĩ gì trong lòng.

Đơn giản là lão đang nghi ngờ thân phận khả nghi của hắn, kẻ xuất hiện đột ngột này, muốn để Mạc Phàm thay lão giải quyết hắn.

Sau đó sẽ xử lý Mạc Phàm.

Dạ Huyền chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu thấu lòng dạ của Ma Y lão nhân.

Hắn không nói gì mà đối mặt với Mạc Phàm.

Rầm!

Mạc Phàm tung một cước ngang, cú đá đó ước chừng có uy thế làm vỡ nát núi sông, có thể tưởng tượng được nó khủng bố cỡ nào.

Nhưng Dạ Huyền cũng không nhanh không chậm giơ tay lên, năm ngón tay mở ra.

Dường như có thể dự đoán được quỹ đạo ra tay của Mạc Phàm, sớm làm ra chuẩn bị.

Rầm một tiếng, cú đá kia của Mạc Phàm trực tiếp bị Dạ Huyền dùng tay bắt lấy cổ chân, dễ dàng chặn lại.

Thậm chí còn không cần dùng đến đạo văn.

"Hả?" Một cước lại bị chặn lại, sắc mặt Mạc Phàm trầm xuống, nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng tung ra chân còn lại, trực tiếp đá về phía trái tim Dạ Huyền!

Rầm!

Nhưng không hề có bất ngờ nào, Dạ Huyền lại một lần nữa bắt lấy chân kia của Mạc Phàm.

"Cái gì?!" Mạc Phàm kinh hãi.

Năng lực phản ứng của tên kia sao lại mạnh như vậy?!

Dường như có thể dò xét hoàn toàn động tác của hắn rồi sớm làm ra chuẩn bị?

Nhưng hai cú đá này tốc độ ra đòn của hắn đều vô cùng mạnh, căn bản không có cơ hội phản ứng, làm sao có thể sớm dự đoán được chứ?!

Điều này làm hắn cảm thấy khó tin.

"Đến lượt ta." Dạ Huyền đột nhiên cười nhạt một tiếng, hai tay khẽ động, đột nhiên nắm lấy mắt cá hai chân của Mạc Phàm, sau đó dưới ánh mắt đột nhiên biến sắc của Mạc Phàm, đột ngột đập mạnh xuống dưới.

Ầm ầm!

Ngay sau đó, cả người Mạc Phàm trực tiếp bị Dạ Huyền hung hăng đập xuống đất, tạo ra một cái hố thật lớn.

Dạ Huyền xách Mạc Phàm lên giống như xách một cái cối xay, đột nhiên đập xuống mặt đất.

Lần đầu tiên đã trực tiếp đập Mạc Phàm đến hôn mê.

Thêm một cái nữa, trực tiếp đập cho hắn tỉnh lại, mắt nổ đom đóm, thất điên bát đảo.

Thêm một cái nữa, Mạc Phàm lại ngất đi.

Giờ này khắc này, nếu như Lâm Phi Viêm ở đây, chỉ sợ cũng rất có thể đồng cảm được với cảm giác của Mạc Phàm.

Lúc trước Lâm Phi Viêm chính là bị Dạ Huyền đập cho sống dở chết dở.

Còn thảm hơn Mạc Phàm bây giờ!

Rầm!

Dạ Huyền đập ba cái xong, thuận tay ném Mạc Phàm tới trước mặt Ma Y lão nhân, nhàn nhạt nói: "Đối phó loại cháu trai này của ngươi thì nên dùng biện pháp này, cái này coi như là ta dạy miễn phí cho ngươi."

Ma Y lão nhân nhìn Dạ Huyền chằm chằm, trong đôi mắt vẩn đục loé lên một tia tinh quang, nói: "Các hạ rốt cuộc là do ai phái tới?"

Lão nhìn ra rất nhiều điểm bất phàm từ trên người Dạ Huyền.

Tuy cháu trai nhà mình là một nghiệp chướng, nhưng bất kể nói thế nào cũng là do lão tự tay bồi dưỡng từ nhỏ, Ma Y lão nhân cũng vô cùng rõ ràng về thực lực của Mạc Phàm.

Người bình thường đừng nói là Phong Vương, coi như là Thiên Tượng Cảnh cũng chưa chắc là đối thủ của Mạc Phàm.

Nhưng lúc này, thiếu niên trông rõ ràng mới mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ ngây thơ chưa mất này lại có thực lực như thế, hơn nữa cách nói chuyện rõ ràng không phải người bình thường.

Ngay từ đầu lão đã suy đoán lai lịch của Dạ Huyền.

Chỉ là nghĩ hồi lâu mà lão cũng không nghĩ ra Dạ Huyền rốt cuộc có lai lịch gì.

Nếu là kẻ thù, chắc chắn sẽ không phái một người như vậy tới.

Với lại, người này ban đầu mở miệng chính là nói muốn cùng lão thực hiện một giao dịch.

Hơn nữa đối phương còn biết lão là người Mạc gia.

Lão đến Nam Vực này nhiều năm như vậy, chưa từng bại lộ thân phận, ngoại trừ cháu trai Mạc Phàm và cháu gái Mạc Thanh Liên ra thì không có bất kỳ người nào biết.

Mạc gia này không phải là một Mạc gia tùy tiện nào đó.

Mà là...

Đông Hoang Mạc gia!

Một tu luyện thế gia có truyền thừa vô cùng cổ xưa, tại toàn bộ Đông Hoang đều là tồn tại dạng quái vật khổng lồ.

Chỉ là vì một vài chuyện mà vị gia chủ như lão đây mới lưu lạc đến nơi này.

Nhưng lão luôn tin tưởng vững chắc rằng đây tuyệt đối không phải là kết thúc.

Một ngày nào đó, lão sẽ khôi phục thực lực, trở lại Mạc gia, diệt trừ những kẻ thù kia, diệt trừ nội gian!

"Chẳng phải đã nói rồi sao, tìm ngươi làm một giao dịch." Dạ Huyền đút hai tay vào túi, cười nhạt một tiếng nói.

"Ngoài ra, đứa cháu trai này của ngươi, ta khuyên ngươi nên xử lý hắn đi.

Tiểu nhân gian trá, lòng sinh phản nghịch, nếu cứ tiếp tục giữ lại, tương lai ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay hắn."

Đối với loại người này, Dạ Huyền trước giờ luôn không có cảm tình gì.

Nhất là bố cục chín vạn năm trước kia càng suýt nữa đẩy hắn vào vực sâu.

May mắn Vạn Cổ Đế Hồn vô địch của hắn, sau khi ngủ say chín vạn năm cuối cùng đã tỉnh lại, trở về thân xác của bản thân.

Bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Chính vì vậy, Dạ Huyền ghét nhất loại kẻ phản bội vong ân phụ nghĩa này.

Nếu Mạc Phàm này là cháu trai của hắn, hắn không nói hai lời, trước tiên sẽ vặn cổ hắn xuống rồi nói sau.

Ánh mắt Ma Y lão nhân tĩnh lặng, híp mắt nhìn Dạ Huyền: "Coi như thực sự là làm giao dịch, ngươi cũng không giúp được lão phu."

"Cho nên, giao dịch không thể tiến hành."

"Ngươi đi đi."

Dạ Huyền khẽ lắc đầu nói: "Ta chữa khỏi cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là nợ ta một món đồ, ngày sau ta sẽ đến lấy."

"Ngươi biết lão phu bị thương thế gì sao?" Ma Y lão nhân thấy Dạ Huyền chưa từ bỏ ý định, không khỏi híp mắt nói.

"Ngươi đừng quan tâm là thương thế gì, ngược lại ta có thể chữa là được." Dạ Huyền cười nhạt một tiếng nói.

"Ha ha ha, ngươi ngay cả lão phu bị thương thế gì cũng không biết mà dám nói chữa khỏi cho ta?" Ma Y lão nhân dường như nghe được chuyện cười lớn vậy.

"Đạo thương." Ngay lúc Ma Y lão nhân còn đang cười, Dạ Huyền khẽ thốt ra hai chữ.

Tiếng cười của Ma Y lão nhân chợt ngừng, lão nhìn Dạ Huyền chằm chằm, trên người bộc phát ra luồng khí tức kinh khủng.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Dạ Huyền cảm nhận được khí tức truyền đến từ trên người Ma Y lão nhân, không trả lời câu hỏi của lão, ngược lại tấm tắc nói: "Đường đường đại tu sĩ Thánh Cảnh, lại lưu lạc đến mức chỉ có thể dựa vào một luồng hơi thở để dọa người, cũng thật đủ thảm."

Trong lòng Ma Y lão nhân đột nhiên run lên, trong con ngươi hiện lên vẻ chấn động.

Tên kia vậy mà có thể nhìn ra tu vi trước đây của lão?!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Ma Y lão nhân kinh nghi bất định.

Lão không xác định được Dạ Huyền này rốt cuộc có lai lịch gì.

"Đi thôi, về nhà ngươi một chuyến, ta giúp ngươi chữa thương." Dạ Huyền không để ý đến sự chấn động của Ma Y lão nhân, cười nhạt một tiếng nói.

Hắn không chỉ nhìn ra được tu vi trước đây của Ma Y lão nhân này, thậm chí còn có thể nhìn ra công pháp của lão cũng có vấn đề rất lớn.

Bất quá, Dạ Huyền lại không nói thẳng ra.

Trong lòng hắn có chút nghi hoặc.

Đông Hoang Mạc gia là một thế gia phi thường cổ xưa.

Tồn tại từ mấy triệu năm trước.

Người từng khiến Mạc gia huy hoàng mà Dạ Huyền quen biết là một tiểu tử cũng không tệ.

Khi đó Mạc gia phi thường cường đại.

Trong trí nhớ của Dạ Huyền, trước khi hắn ngủ say, Đông Hoang Mạc gia vẫn là thế lực không nhỏ, theo lý mà nói, phương diện công pháp không thể nào xảy ra vấn đề mới đúng.

Nhưng không biết tại sao công pháp của Ma Y lão nhân này lại thật sự xảy ra vấn đề.

Nghĩ đến là đã xảy ra một vài chuyện rồi.

Nếu không, vị Mạc gia chủ này cũng không thể nào lưu lạc đến nơi đây.

"Ngẩn ra đó làm gì, đi thôi?"

Đi được một đoạn, thấy Ma Y lão nhân kia vẫn đứng ngây tại chỗ không động đậy, Dạ Huyền không khỏi không nhịn được nói.

"Nhà lão phu không ở hướng đó." Ma Y lão nhân không quay đầu lại, mà kéo Mạc Phàm đi về một hướng khác.

Cuối cùng, vị Ma Y lão nhân này nửa tin nửa ngờ, vẫn quyết định mang Dạ Huyền về thử một chút.

"Không nói sớm."

Dạ Huyền liếc mắt một cái, xoay người đuổi theo Ma Y lão nhân.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play