Dạ Huyền rời khỏi Hoàng Cực đại điện, thong thả dạo bước hướng về phía luyện khí đường.
"Đại sư huynh."
"Tham kiến đại sư huynh."
"Đại sư huynh đẹp trai quá."
"..."
Dọc đường đi đều có thể nghe thấy những âm thanh này.
Dạ Huyền chỉ cười trừ.
Sau chuyến đi kim trì, thái độ của toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông đối với Dạ Huyền đều tràn ngập sự tôn kính.
Không còn ai nói những chuyện như kẻ đần độn, người ở rể vô dụng nữa.
Cái gọi là kẻ mạnh làm vua, nói chung là như vậy.
"Xem ra ba loại đan dược Tẩy Tủy, Trúc Cơ, Đoán Thể đã bắt đầu được đưa vào sử dụng."
Trên đường đi, Dạ Huyền phát hiện một bộ phận đệ tử đã bắt đầu tu luyện thông qua ba loại đan dược này, điều này khiến hắn có chút hài lòng.
Động tác của ba người Ngô Kính Sơn, Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc quả thật rất nhanh.
Nhắc mới nhớ, mấy người này hình như kể từ lúc được hắn truyền thụ kinh nghiệm luyện đan đến giờ vẫn luôn ở trong luyện Dược đường không ra ngoài, thật sự giống như phát cuồng vậy.
Ngay cả các luyện dược sư khác cũng trở nên nhiệt huyết sôi sục.
Tin rằng không bao lâu nữa, toàn bộ đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều có thể nhận được ba loại đan dược này.
Đến lúc đó, thực lực của bọn họ đều sẽ có sự tăng tiến rất lớn.
"Chờ linh trận của luyện Dược đường và luyện khí đường ổn định lại, thì cũng gần đến lúc có thể rời đi rồi."
Dạ Huyền thầm tính toán trong lòng.
Lúc trước hắn nói chuyện với Lệ Cuồng Đồ cũng không phải là thuận miệng nói bừa.
Hắn không thể nào luôn ở lại Hoàng Cực Tiên Tông.
Thế giới bên ngoài rất lớn, lớn đến mức vượt quá tưởng tượng.
Dạ Huyền tự nhiên rất rõ ràng điểm này.
Hắn có con đường của bản thân phải đi, giúp đỡ Hoàng Cực Tiên Tông quật khởi chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Mặt khác, hắn thức tỉnh lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng về nhà xem thử.
Dạ Huyền suy nghĩ một hồi, quyết định sau chuyến đi Nam Vực Quỷ Mộ sẽ trở về xem thử.
Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại có chút khẩn trương.
Chuyện này nếu để những vạn cổ cự đầu kia biết được, sợ là phải kinh ngạc đến mức bật dậy từ cõi chết.
Dạ Huyền là người thế nào chứ?
Bất Tử Dạ Đế!
Vạn Cổ Đế Sư!
Nhất đại ma đầu.
Đạo tâm có thể nói là vạn cổ vô địch, ai mà ngờ được Dạ Huyền cũng có khoảnh khắc khẩn trương chứ?
Trên thực tế, Dạ Huyền thật sự có chút khẩn trương như vậy.
Sở dĩ hắn vẫn chưa về thăm nhà là vì sợ rằng tất cả những điều này đều chỉ là ảo ảnh như bọt nước.
Hắn từng vô số lần mơ thấy mình trở về nhà, hưởng thụ giây phút ấm áp ngắn ngủi.
Nhưng sau khi tỉnh lại chỉ còn là hiện thực lạnh lẽo.
Cho dù biết lần này là thật, nhưng hắn ít nhiều vẫn có chút lo lắng không yên.
Trong lúc Dạ Huyền đang suy tư, hắn đã đi tới luyện khí đường.
Luyện khí đường sau khi mở lại thì vô cùng náo nhiệt.
Vừa mới đến gần đã nghe thấy từng đợt âm thanh đập sắt truyền đến.
Trong đó còn kèm theo giọng nói của Từ Cửu.
Dường như đang kiên nhẫn truyền thụ kinh nghiệm luyện khí.
"Các ngươi đều mới vào luyện khí đường, phải bắt đầu từ việc đập sắt.
Lực của mỗi một chùy cần phải đều đặn, không được cầu nhanh, cũng không được cầu nặng, càng không thể cầu nhẹ."
"Các ngươi hãy thử tưởng tượng xem, 'suối nhỏ chảy dài' là cảm giác gì."
"Chờ các ngươi ngộ ra được ý nghĩa của câu nói này thì xem như đã nhập môn."
Dạ Huyền nghe những lời này, không khỏi mỉm cười.
Xem ra sau nhiều năm ngủ say tại luyện khí đường, tính cách của Từ Cửu cũng đã thay đổi rất nhiều.
Phải biết rằng, trước kia Từ Cửu nổi danh là người có tính cách nóng nảy.
Sự suy tàn của luyện khí đường cũng có mối quan hệ không nhỏ với tính cách của Từ Cửu.
Lần này luyện khí đường mở lại, xem ra Từ Cửu cũng đã hối lỗi rất nhiều, thái độ đối với đệ tử cũng thay đổi không ít.
Đây dĩ nhiên là một sự thay đổi theo chiều hướng tốt.
"Đại sư huynh!"
Một vị đệ tử trẻ tuổi đang sắp xếp đồ vật ở lối ra luyện khí đường trông thấy Dạ Huyền đến, lập tức mừng rỡ không thôi.
"Suỵt." Dạ Huyền ra hiệu bảo hắn đừng làm ồn.
Đệ tử này thấy vậy lập tức che miệng, liều mạng gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.
Như thể nhìn thấy Dạ Huyền chính là nhìn thấy một vị đại nhân vật ghê gớm vậy.
Trên thực tế đúng là như vậy, Dạ Huyền hiện tại đừng nói là ở Hoàng Cực Tiên Tông, mà ở toàn bộ khu vực Thiên Thanh Sơn mạch đều là một tồn tại vô cùng ghê gớm.
Đệ tử này nhìn thấy Dạ Huyền tự nhiên là kích động không thể kiềm chế.
Đây chính là tồn tại có thể oanh sát cường giả cấp bậc lão tổ của Cổ Vân thượng quốc!
Dạ Huyền lặng lẽ không tiếng động đi vào bên trong luyện khí đường.
Bên trong mười tòa lò dung luyện, có viêm lực kinh người đang bùng nổ.
Nhưng mười tòa lò dung luyện này đều là loại cực kỳ đỉnh cấp, cho nên đã thu giữ viêm lực rất tốt, không hề bị tiết ra ngoài.
Mà ở cách đó không xa, lại là một nhóm đệ tử đang leng keng đập phôi kiếm, mỗi một nhát búa đánh xuống, tia lửa lại bắn tung tóe.
Trên trăm tên đệ tử đồng thời vung mạnh búa lớn, mỗi một lần tia lửa bắn lên giống như pháo hoa rực rỡ, chiếu rọi luyện khí đường thành một bức tranh.
Mà Từ Cửu thì đang uống rượu, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, trông ngược lại cũng rất thảnh thơi.
Lúc này, Từ Cửu đột nhiên có cảm giác, bèn quay đầu lại, thấy Dạ Huyền thì lập tức vui mừng trong lòng, nhưng hắn không lập tức lên tiếng gọi Dạ Huyền mà nói với hơn trăm vị đệ tử mới của luyện khí đường: "Các ngươi tiếp tục rèn luyện."
Nói xong mới chạy bước nhỏ về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền ngược lại cũng rất hiểu ý, đi về phía một tòa thiên điện yên tĩnh.
"Dạ tiên sinh, ngài tới rồi." Từ Cửu cung kính nói.
"Hai khí linh đưa cho ngươi hôm qua thế nào rồi?" Dạ Huyền khẽ gật đầu nói.
Từ Cửu nhếch miệng cười nói: "Đều là khí linh tốt, nhưng cần thời gian để tôi luyện."
Vừa nói, Từ Cửu vừa xoa xoa tay, có chút kích động nói: "Dạ tiên sinh, ta đã thử phương pháp ngài dạy trước đây, đem đám thanh đồng thần khôi luyện chế lại toàn bộ một lần, hiện tại chúng đã có thể sánh ngang Thiên Tượng Cảnh."
Dạ Huyền khẽ mỉm cười nói: "Ngươi lúc rảnh rỗi có thể đi tìm Chu Luyện thương lượng một chút, xem có thể khắc trận pháp lên thần khôi hay không."
Từ Cửu nghe vậy, mắt hơi sáng lên, nói: "Tuy chưa thử qua bao giờ, nhưng nghe qua có vẻ không tệ, lúc rảnh rỗi ta sẽ thử xem."
Mỗi lần Dạ Huyền nói chuyện đều có thể khiến hắn tìm được linh cảm mới, thần khôi thuật cũng không ngừng tiến bộ.
"Bạch ngân thần khôi của ngươi thì sao, luyện chế đến đâu rồi?" Dạ Huyền hỏi.
Từ Cửu cười toe toét, tràn đầy kích động nói: "Thật không dám giấu giếm, nửa tháng nữa thôi, cỗ bạch ngân thần khôi đầu tiên có khả năng sẽ xuất thế."
"Đến lúc đó, hắc hắc hắc, ta xem còn ai dám đến tìm Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta gây phiền phức nữa."
"Tiến triển xem như không tệ." Dạ Huyền khẽ gật đầu nói: "Lấy thêm cho ta mười bốn cỗ thanh đồng thần khôi nữa đi, ba tháng sau đi Nam Vực Quỷ Mộ sẽ cần dùng đến."
"À?!"
Từ Cửu lập tức kinh hãi, không dám tin nói: "Tiên sinh bây giờ đã có thể điều khiển mười tám cỗ thanh đồng thần khôi rồi sao?"
"Miễn cưỡng thì có thể." Dạ Huyền thuận miệng đáp.
Trên thực tế, hiện tại cho dù đưa bạch ngân thần khôi cho hắn, hắn cũng có thể điều khiển được.
Nhưng chuyện này nói ra thì quá mức kinh thế hãi tục, Dạ Huyền cũng không nói thêm.
Từ Cửu than thở: "Dạ tiên sinh, không bao lâu nữa sợ là ngài sẽ vượt qua ta mất thôi."
Trong lúc nói chuyện, Từ Cửu đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Dạ Huyền.
"Đây là mười tám cỗ thanh đồng thần khôi tốt nhất ta luyện chế được, mời Dạ tiên sinh xem qua."
Dạ Huyền dùng thần thức dò xét một chút, lấy ra bốn cỗ trong đó, cất phần còn lại đi rồi nói: "Bốn cỗ này ngươi giữ lại đi, sau khi ngươi tiến giai thành bạch ngân thần khôi sư vẫn sẽ cần dùng đến thanh đồng thần khôi."
"Được." Từ Cửu cũng không nói nhiều, cất bốn cỗ thanh đồng thần khôi đi.
"Ta truyền hoàng kim thần khôi thuật cho ngươi nhé." Dạ Huyền đột nhiên nói.
"Hả?!" Từ Cửu lập tức kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh nói: "Hoàng kim thần khôi thuật?!"
Dạ Huyền khẽ gật đầu nói: "Sau này ta có việc phải làm, không có thời gian tới đây, nên truyền trước cho ngươi."
"Vâng, tiên sinh!" Từ Cửu hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc, trong con ngươi lộ rõ vẻ kích động.
Hoàng kim thần khôi thuật!
Đây chính là thuật chỉ có hoàng kim thần khôi sư mới có thể nắm giữ! Hiện nay, ngay cả bạch ngân thần khôi thuật cũng đã hiếm có trên đời, huống chi là hoàng kim thần khôi thuật.
Vậy mà Dạ Huyền lại muốn truyền cho hắn thần thuật như vậy!
Rất nhanh, Dạ Huyền liền truyền hoàng kim thần khôi thuật cho Từ Cửu, sau đó mang theo mười bốn cỗ thanh đồng thần khôi rời đi.
Trước khi rời đi, Dạ Huyền hỏi Từ Cửu một chuyện.
"Cuồng Chiến Môn, Càn Nguyên Động Thiên, Vân Tiêu Phái..."
Dạ Huyền cất bước rời đi, miệng lẩm nhẩm tên của mấy tông phái này.
Tên của những tông phái này, lần đầu tiên hắn tới luyện khí đường, lão đầu Từ Cửu cũng đã từng nói qua.
Lần này hắn đã chính thức hỏi lại.
Ba môn phái này đúng là kẻ thù của Hoàng Cực Tiên Tông.
Hoàng Cực Tiên Tông suy tàn là vì trận chiến với Trấn Thiên Cổ Môn chín vạn năm trước.
Nhưng mà sau trận chiến đó, Hoàng Cực Tiên Tông từng có dấu hiệu quật khởi.
Đó là vào bốn vạn năm trước.
Thế nhưng lần đó, Hoàng Cực Tiên Tông không bị Trấn Thiên Cổ Môn trấn áp, mà lại bị các môn phái khác vây công.
Trong đó chính là Cuồng Chiến Môn, Càn Nguyên Động Thiên và Vân Tiêu Phái.
Ba thế lực lớn này đều là đại thế lực đỉnh cấp ở Đông Hoang Đại Vực, trong đó Vân Tiêu Phái thì ở tại Nam Vực.
Ở toàn bộ Nam Vực đều thuộc về những thế lực rất mạnh.
Tuy nhiên, môn phái này lại không phải là một thế lực cổ xưa.
Mà là do Trấn Thiên Cổ Môn nâng đỡ một môn phái nhỏ, cuối cùng trở thành bá chủ đỉnh cấp của Nam Vực.
Nói thẳng ra, chính là Trấn Thiên Cổ Môn nuôi một con chó chuyên để canh chừng Hoàng Cực Tiên Tông.
Sau khi hỏi rõ ràng, Dạ Huyền cũng có một vài suy ngẫm.