"Dẫn ta đi gặp lão tổ các ngươi." Dạ Huyền trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

"Hả?" Lô Tĩnh Phi và lão nhân áo bào trắng đều hơi sửng sốt, không ngờ Dạ Huyền lại nói điều này.

Ngược lại, Hoa Vân Phi cũng không cảm thấy bất ngờ, khẽ chắp tay nói: "Đi thôi."

Hắn biết rõ bản thân không có bất kỳ cơ hội phản bác nào.

Thực lực của Dạ Huyền, bọn họ đều biết rất rõ.

Với sức mạnh Dạ Huyền vừa thể hiện ra, cho dù là lão tổ Hoa Thiên Khung của bọn họ tới đây, có lẽ cũng chỉ có một con đường chết.

Vị lão tổ Cổ Vân thượng quốc kia, xét về mặt thực lực, thậm chí còn mạnh hơn Hoa Thiên Khung một chút.

Vậy mà một vị tồn tại như vậy vẫn chết trong tay Dạ Huyền.

Nói cách khác, cho dù Hoa Thiên Khung đến, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Dạ Huyền.

Vì vậy, khi Dạ Huyền bảo Hoa Vân Phi dẫn hắn đi gặp Hoa Thiên Khung, bọn họ không dám có bất kỳ ý định cự tuyệt nào.

Bọn họ rất rõ ràng, với thực lực của bọn hắn, dám cự tuyệt Dạ Huyền lúc này chính là đang tìm cái chết.

"Thực lực của Dạ công tử thật sự khiến chúng ta được khai nhãn giới." Lão nhân áo bào trắng không nhịn được khen một câu.

Lô Tĩnh Phi cũng lặng lẽ đánh giá Dạ Huyền.

Tuy rằng đã sớm nghe nói về người ở rể Dạ Huyền của Hoàng Cực Tiên Tông này, nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên thật sự thấy Dạ Huyền đại phát thần uy.

Quả nhiên hoàn toàn khác so với lời đồn.

Mạnh đến đáng sợ.

Trước đây còn có người lấy Lãnh Dật Phàm ra so sánh với Dạ Huyền.

Khi đó không có ai cảm thấy Dạ Huyền có thể so sánh với Lãnh Dật Phàm.

Khi đó, thậm chí Lô Tĩnh Phi, lão nhân áo bào trắng, thậm chí tất cả mọi người đều cho là như vậy.

Bởi vì Lãnh Dật Phàm đã thể hiện ra thiên phú rất mạnh, thực lực cũng vô cùng đáng sợ, thậm chí tuổi còn trẻ đã bước vào Thiên Tượng chi cảnh.

Nhưng bây giờ, thực lực Dạ Huyền thể hiện ra lại có thể miểu sát Thiên Tượng.

Còn ai sẽ nói Dạ Huyền không bằng Lãnh Dật Phàm nữa?

Thật sự so sánh, Lãnh Dật Phàm e là đến xách giày cho Dạ Huyền cũng không xứng.

Hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.

Dạ Huyền cũng không để ý đến lời khen tặng của lão nhân áo bào trắng, ra hiệu cho Lô Tĩnh Phi dẫn đường.

Nơi này cách Hoàng thành của Liệt Thiên Thượng Quốc cũng còn một đoạn đường rất dài, dĩ nhiên không thể nào đi bộ được.

Lô Tĩnh Phi cũng không chút do dự, lấy ra một tòa phi chu, bảo mọi người leo lên, bổ sung linh thạch rồi hướng về Hoàng thành của Liệt Thiên Thượng Quốc mà đi.

Điều này cũng khiến cho mọi người của Hoàng Cực Tiên Tông lại căng thẳng.

Đại sư huynh vậy mà lại muốn chủ động đi tìm lão tổ của Liệt Thiên Thượng Quốc?!

Chẳng lẽ là muốn đi giết vị Hoa Thiên Khung kia sao?

Bọn họ không biết Dạ Huyền đang nghĩ gì, nhưng chỉ riêng việc tìm đến lão tổ của Liệt Thiên Thượng Quốc đã là một hành động vô cùng to gan.

Chỉ có điều, tất cả những điều này đối với Dạ Huyền mà nói dường như lại tỏ ra hết sức bình thường.

Cũng không phải chuyện gì to tát.

Thật ra cũng đúng, đối với Dạ Huyền mà nói, lão tổ của một phương thượng quốc thì có là gì, tính ra cũng chỉ là mấy lão già sống mấy ngàn năm, hơn vạn năm thôi.

Mà Dạ Huyền, thật sự tính ra, đã sống vô tận tuế nguyệt.

Trong mắt người khác, lão tổ của một phương thượng quốc chắc chắn là tồn tại trong truyền thuyết, xa vời không thể chạm tới.

Đi đối mặt với tồn tại như vậy, tất nhiên là cần phải có dũng khí rất lớn.

Nhưng trong mắt Dạ Huyền, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trên phi thuyền không ai nói chuyện, tất cả đều yên lặng ở tại vị trí của mình.

Không ai biết Dạ Huyền đi tìm Hoa Thiên Khung là muốn làm gì.

Cho dù Hoa Vân Phi cũng không biết, nhưng hắn có thể đoán được đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Trước khi kim trì mở ra, về chuyện Hoàng Cảnh Thiên, Dạ Huyền từng nói với hắn một câu rằng sau khi kim trì kết thúc sẽ đi tìm Hoa Thiên Khung.

Khi đó hắn chỉ nghĩ rằng Dạ Huyền thuận miệng nói một câu ngoan thoại.

Nhưng bây giờ xem ra, Dạ Huyền căn bản không phải nói ngoan thoại gì đó, mà là nói thật!

Nhất là sau khi nhìn thấy Dạ Huyền hôm nay, hắn thậm chí có chút lo lắng không biết lão tổ nhà mình có thể chịu nổi áp lực từ Dạ Huyền hay không.

Những chuyện này tạm thời không nhắc tới.

Nhắc đến Cổ Vân thượng quốc.

Cổ Vân thượng quốc là một trong những thế lực mạnh nhất trong phạm vi trăm ngàn dặm của Thiên Thanh Sơn mạch.

Thế lực của bọn họ chỉ đứng sau ba đại thánh địa tu luyện là Huyền Ma Động, Yên Hà Sơn và Linh Khư Thánh Địa.

Có danh xưng là thượng quốc mạnh nhất Thiên Thanh Sơn mạch.

Trong Thiên Thanh Sơn mạch này, ngoài Cổ Vân thượng quốc ra còn có năm thượng quốc khác, bao gồm Thiên Phong thượng quốc và Liệt Thiên Thượng Quốc.

Tổng cộng có sáu thượng quốc, trong đó Cổ Vân thượng quốc là mạnh nhất.

Còn Liệt Thiên Thượng Quốc là yếu nhất.

(Cổ Vân thượng quốc) có truyền thừa cũng vô cùng lâu đời, mặc dù không lâu đời bằng Liệt Thiên Thượng Quốc, nhưng cũng đứng hàng thứ hai, thậm chí còn lâu đời hơn cả ba đại thánh địa tu luyện.

Toàn bộ Cổ Vân thượng quốc hùng mạnh, thực lực siêu nhiên, những tông môn, thánh địa trong phạm vi của bọn họ đều cần phải tiến cống.

Như vậy đủ thấy sự cường đại của Cổ Vân thượng quốc.

Nhân Hoàng của Cổ Vân thượng quốc cũng là một cường giả đỉnh cấp tiếng tăm lừng lẫy trong phạm vi mười vạn dặm.

Nhưng lúc này, trong nội điện hoàng cung Cổ Vân thượng quốc, Nhân Hoàng lại có vẻ mặt khó coi, trong mắt mang vẻ âm trầm, hoàn toàn không có vẻ bá đạo thường ngày.

"Lão tổ Lưu Tổ Diệu chết rồi!"

Sắc mặt Nhân Hoàng Cổ Vân thượng quốc khó coi tới cực điểm!

Hắn nhận được tin tức xác thực, đứa con trai thứ hai Lưu Thiên Nhất, con tư sinh Lưu Thiên Hạo, cùng với cung phụng Phong Lôi Thủ Nhiếp Sơn được phái đến Hoàng Cực Tiên Tông, thêm hai vị cung phụng khác và một vị cao thủ Hoàng thất, toàn bộ đều đã chết.

Sau đó, lão tổ xuất sơn, giá lâm kim trì để tru diệt người của Hoàng Cực Tiên Tông.

Chuyện này vốn nên không có chút sơ hở nào.

Nhưng mà vừa mới đây, hắn cũng nhận được tin tức truyền đến từ Mệnh Giản Điện.

Lão tổ Lưu Tổ Diệu đã chết!

Mệnh giản hoàn toàn vỡ nát, không còn một tia sáng nào.

Điều này cho thấy lão tổ đã chết hoàn toàn, ngay cả một chút sinh cơ cũng không còn sót lại.

Đối với hắn mà nói, làm sao có thể chấp nhận sự thật này?!

"Hoàng Cực Tiên Tông rốt cuộc đã phái nhân vật nào hộ tống, vì sao ngay cả lão tổ Tổ Diệu cũng không chống đỡ nổi?!"

Vị Nhân Hoàng Cổ Vân thượng quốc này có phần mất bình tĩnh.

"Nhất định phải mời lão tổ Tổ Bác xuất sơn!"

Cổ Vân thượng quốc không chỉ có một vị lão tổ.

Lưu Tổ Diệu chính là vị lão tổ bị Dạ Huyền giết chết trước đó.

Còn Lưu Tổ Bác lại là ca ca của Lưu Tổ Diệu, cũng là một vị lão tổ khác của Cổ Vân thượng quốc.

Nhưng lúc này, Lưu Tổ Bác đang ở trong trạng thái ngủ say bế quan.

Chín vạn năm trước, song đế đặt chân lên đỉnh cao nhất, dẫn đến thiên địa linh khí khô cạn.

Đại địa Đạo Châu bước vào thời đại mạt pháp.

Chính vì vậy, đại tu sĩ xuất thế ngày càng ít đi.

Những tồn tại cực kỳ cường đại đều lựa chọn để bản thân ngủ say, kéo dài thọ mệnh, chờ đợi thời đại tốt đẹp hơn đến mới xuất sơn.

Mỗi một nhân vật cấp bậc lão tổ đều là chỗ dựa đỉnh cấp của một đại thế lực, cũng là sự tồn tại khiến kẻ xấu phải kiêng dè.

Bọn họ có lẽ đang ngủ say, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng kiêng dè.

Nếu như để người khác biết một vị lão tổ của Cổ Vân thượng quốc đã ngã xuống, điều này e rằng sẽ chấn động thế nhân.

Nhân Hoàng Cổ Vân thượng quốc không chỉ đang nghĩ đến điểm này.

Hắn đang nghĩ đến sự đáng sợ của Hoàng Cực Tiên Tông, đối phương nếu ngay cả lão tổ Lưu Tổ Diệu cũng có thể giết chết, vậy chứng tỏ thực lực của đối phương vô cùng khủng bố, nếu như kéo đến Cổ Vân thượng quốc, đây tuyệt đối là một tai họa.

Vì vậy, nhất định phải đánh thức lão tổ Lưu Tổ Bác.

Chuyện báo thù tính sau, nhưng nhất định phải ổn định Cổ Vân thượng quốc trước đã!

Hắn cũng không biết rằng Dạ Huyền, người đã kích sát Lưu Tổ Diệu, tạm thời vẫn chưa có chuẩn bị động thủ với Cổ Vân thượng quốc, mà là đang đi đến Liệt Thiên Thượng Quốc.

Sau nửa canh giờ phi hành, mọi người cuối cùng cũng đến Hoàng thành.

Dưới sự dẫn dắt của Hoa Vân Phi, mọi người thuận lợi tiến vào hoàng cung.

"Đây chính là hoàng cung của Liệt Thiên Thượng Quốc à..."

Đám người Chu Hiểu Phi theo sát sau lưng Dạ Huyền, đánh giá xung quanh.

Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ tiến vào hoàng cung.

Không thể không nói, hoàng cung của Liệt Thiên Thượng Quốc cũng được xây dựng vô cùng xa hoa tráng lệ, khiến lòng người chấn động.

"Dạ Huyền huynh đệ, chuyện tìm lão tổ còn phải bẩm báo phụ hoàng trước mới được, chúng ta hãy đến thiên điện đợi trước đi."

Hoa Vân Phi dẫn mọi người vào một tòa thiên điện trong hoàng cung, chắp tay nói với Dạ Huyền.

"Đừng hòng giở trò trước mặt ta, nếu không hậu quả ngươi không gánh nổi đâu." Dạ Huyền nhàn nhạt liếc Hoa Vân Phi một cái, chậm rãi nói.

"Đó là đương nhiên." Hoa Vân Phi trong lòng khẽ run, chắp tay nói.

Rất nhanh, Hoa Vân Phi đích thân đi thông báo Nhân Hoàng.

Đám người Dạ Huyền thì ở lại trong thiên điện đợi chờ.

"Tỷ phu, chúng ta cứ trực tiếp chạy đến tận nhà người ta thế này, có phải là quá phách lối không?" Chu Băng Y nhỏ giọng nói.

Nói thật, tâm trạng của bọn họ bây giờ đều là vô cùng lo lắng bất an.

Dù sao nơi này cũng là hoàng cung của Liệt Thiên Thượng Quốc, mà quan hệ giữa Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thượng Quốc lại căng thẳng như vậy.

"Không trực tiếp đánh sập hoàng cung của bọn họ đã là tốt lắm rồi." Dạ Huyền ngồi trên ghế, cười híp mắt nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play