"Hả?"
Lưu Thiên Hạo vốn đã lui sang một bên, đột nhiên cảm giác được một luồng sát cơ bao phủ tới, tức khắc trong lòng kinh hãi.
Khi hắn nhìn thấy Lưu Thiên Nhất vọt tới, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
"Lưu Thiên Nhất!"
Lưu Thiên Hạo trầm giọng quát một tiếng, trong con ngươi mang theo vẻ dữ tợn.
Nhị ca này của hắn lại muốn động thủ giết hắn!?
"Văn Lâm, cùng tiến lên!" Lưu Thiên Hạo biết bản thân lúc này tuyệt đối không phải đối thủ của nhị ca mình, nhưng trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể liên hợp với Văn Lâm cùng tiến lên.
"Được!" Văn Lâm cùng Lưu Thiên Hạo dựa sát vào nhau, sắc mặt cũng ngưng trọng.
Thấy Văn Lâm cùng Lưu Thiên Hạo dựa vào nhau, tất cả mọi người của Hoàng Cực Tiên Tông đều có sắc mặt trầm xuống.
"Tên Văn Lâm kia quả nhiên là gian tế trong gian tế, bề ngoài nhìn qua là cùng Hoàng Triển một phe, kết quả lại ở bên cạnh Lưu Thiên Hạo!"
"Những tên này chỉ sợ sớm đã thương lượng xong.
Ta đột nhiên nghĩ tới cuộc tranh đoạt vị trí thủ tịch đại đệ tử trước đây, Lưu Thiên Hạo này mới là kẻ đáng sợ!" Tiếu Chiến sắc mặt liên tục biến hóa.
Lúc trước tại Hoàng Cực Tiên Tông, khi Lưu Thiên Hạo đám người mới vào tông môn, muốn khiêu chiến năng lực của Dạ Huyền, bèn tổ chức một trận tỷ thí.
Trận tỷ thí đó dựa vào việc ai dẫn dắt đệ tử thắng được nhiều trận hơn để phán đoán.
Khi đó nhìn lại, tất cả mọi người đều cảm thấy Dương Kính Xuân là đáng sợ nhất.
Hiện tại xem ra, Lưu Thiên Hạo này mới là kẻ ẩn giấu sâu nhất!
Nếu như nói khi đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lưu Thiên Hạo ít nhất có thể cùng Dương Kính Xuân bất phân thắng bại, sau đó mới có thể tiến thêm một bước chiến đấu.
Chỉ tiếc, ai cũng không nghĩ tới khi đó Dạ Huyền lại dẫn theo Đàm Thanh Sơn, Chu Hiểu Phi, Tiếu Chiến đám người toàn bộ đứng lên.
Chính vì vậy, tính toán của Dương Kính Xuân, Hoàng Triển, Lưu Thiên Hạo đám người toàn bộ đều thất bại.
Dương Kính Xuân cùng Hoàng Triển đã chết, không cần nhắc lại.
Mà Lưu Thiên Hạo đến hiện tại mới bại lộ bản thân, thật sự là không nên quá đáng sợ.
Giấu quá sâu!
"Không đúng, nếu Lưu Thiên Hạo cùng Văn Lâm là một phe, vậy bọn họ cũng là gian tế, với lại hơn phân nửa đến từ Cổ Vân thượng quốc mới đúng, vì sao Lưu Thiên Nhất kia lại ra tay với bọn họ?" Đàm Thanh Sơn cũng chau mày lại.
"Lưu Thiên Nhất, Lưu Thiên Hạo..." Lữ Tú Lập nhắc lại một lần, đột nhiên tròng mắt hơi híp lại, thấp giọng nói: "Chỉ sợ hai người này là anh em ruột, chỉ bất quá bọn họ đều xuất thân từ hoàng gia Cổ Vân thượng quốc, chắc là vì tranh đoạt ngôi vị Thái tử mà đến một màn tự giết lẫn nhau đi."
"Hắn đáng đời!" Chu Hiểu Phi lạnh lùng nói: "Những tên này đều đáng chết, cả ngày chỉ muốn tìm phiền toái cho Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta!"
"Chờ ta ngày sau cường đại lên, chắc chắn muốn tìm những tên này trả thù!"
Lời nói này khiến cho tất cả mọi người đều lòng nặng trĩu.
Bọn họ còn có sau này sao...
Hôm nay trận chiến này, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.
Trong lúc bọn họ lòng đang nặng trĩu.
Lưu Thiên Nhất đã lao thẳng đến Lưu Thiên Hạo cùng Văn Lâm.
"Phốc xuy ———— "
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ truyền đến.
"A..." Lưu Thiên Hạo chỉ cảm giác sườn dưới của mình mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, một thanh kiếm nhỏ trực tiếp đâm xuyên qua người hắn.
Mà bàn tay cầm kiếm...
Lại đến từ Văn Lâm!
Lưu Thiên Hạo chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, không dám tin nhìn Văn Lâm: "Ngươi..."
Hắn không thể nào hiểu được vì sao Văn Lâm bên cạnh mình lại có thể xuống tay với hắn!?
Nhưng ngay sau đó, Lưu Thiên Hạo lại tỉnh táo lại.
Tên Văn Lâm này từ đầu đến cuối đều không phải người của mình!
Văn Lâm mặt lạnh lùng rút kiếm ra, lùi đến bên cạnh Lưu Thiên Nhất, đối với Lưu Thiên Hạo nói: "Ta vẫn là người của Nhị hoàng tử."
Lưu Thiên Hạo che vết thương, suýt nữa loạng choạng ngã xuống đất, hắn cười thảm một tiếng, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, hắn nhìn bộ dáng mặt đầy hài hước của Lưu Thiên Nhất, không khỏi cảm thấy một trận tuyệt vọng.
Hắn không thể nào ngờ tới bản thân lại kết thúc bằng phương thức như vậy.
Hắn còn nghĩ rằng sau lần này liền có thể trở lại Cổ Vân thượng quốc, được phụ hoàng chân chính coi trọng, không còn tồn tại với thân phận con riêng nữa.
Chỉ tiếc, hết thảy đều không có.
Hắn cuối cùng vẫn đấu không lại mấy vị ca ca từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung kia.
Có lẽ ở Hoàng Cực Tiên Tông ngược lại là một nơi tốt...
Lưu Thiên Hạo không đi chửi bới Lưu Thiên Nhất cùng Văn Lâm, mà là đưa mắt nhìn sang Dạ Huyền, dùng hết khí lực còn sót lại lớn tiếng nói: "Dạ Huyền, ta, Lưu Thiên Hạo, cuối cùng sẽ gọi ngươi một tiếng đại sư huynh, thay ta giết sạch những tên này!"
Thanh âm kia dùng chân khí lan truyền ra, rung động toàn bộ kim trì, tất cả mọi người đều nghe được câu này.
"Đại sư huynh!"
Lưu Thiên Hạo kêu xong liền ngã xuống đất.
Một kiếm kia của Văn Lâm đâm xuyên từ sườn phải qua, trực tiếp đâm thủng trái tim của hắn.
Nếu không phải hắn là Địa Nguyên chi cảnh, thì ngay lập tức đã chết rồi.
Bóng tối vô biên ập tới, Lưu Thiên Hạo biết bản thân lần này là chết thật rồi.
Không sống được.
Tại lần cuối cùng ở nhân gian này, cuối cùng cũng thành thật nói một câu, gọi Dạ Huyền một tiếng đại sư huynh.
Cũng được, không còn tiếc nuối.
.
.
.
Lưu Thiên Hạo ngã xuống đất, nhắm mắt lại, không còn sinh khí.
Nhưng lời nói kia của Lưu Thiên Hạo cũng đã truyền đi.
"Chậc chậc chậc, đệ của ta ơi, ngươi ở Hoàng Cực Tiên Tông lâu như vậy đến nỗi biến thành ngốc rồi à, lại trông mong một tên Dạ Huyền có khả năng lật ngược tình thế? Si tâm vọng tưởng." Lưu Thiên Nhất nhìn thi thể Lưu Thiên Hạo, không nhịn được bật cười chế nhạo.
"Văn Lâm, lần này làm không tệ, trở về có trọng thưởng." Lưu Thiên Nhất vỗ vỗ bả vai Văn Lâm.
"Đó đều là việc nên làm." Văn Lâm khom người nói.
Bụp!
Sau đó, Lưu Thiên Nhất chính là một cái tát đập nát đầu Văn Lâm.
Văn Lâm trong nháy mắt ngã xuống đất, biến thành một cái xác không đầu.
Lưu Thiên Nhất thu lại nụ cười, mặt lạnh lùng lẩm bẩm nói: "Tuy ta không thích Lưu Thiên Hạo người này, nhưng nói thế nào hắn cũng là đệ đệ của ta.
Ta có thể giết, nhưng ngươi là cái thá gì?"
Màn kịch đột ngột xảy ra khiến người ta nhìn ngây người.
Lưu Thiên Hạo bị Văn Lâm giết.
Văn Lâm lại bị Lưu Thiên Nhất giết.
"Hả lòng hả dạ nha!" Tại phe Hoàng Cực Tiên Tông, Chu Hiểu Phi cũng cười rộ lên: "Hai tên này đều là gian tế, hôm nay đều chết, quả thực chính là kết quả hoàn mỹ!"
Những người khác thì lại không cười nổi.
"Tiếng đại sư huynh cuối cùng của Lưu Thiên Hạo là thật." Đàm Thanh Sơn thấp giọng nói.
"Cái gì thật giả?" Chu Hiểu Phi có chút không hiểu.
"Hắn mặc dù là gian tế, nhưng chỉ sợ đã thật sự xem đại sư huynh là đại sư huynh, nhưng bởi vì lập trường của hắn, hắn lại không thể không phản bội Hoàng Cực Tiên Tông, chỉ đáng tiếc vẫn là chết..." Lữ Tú Lập cũng thở dài.
Nếu như Lưu Thiên Hạo này không phải gian tế, chỉ sợ cũng là một vị sư huynh tốt.
Chỉ tiếc.
Không có nếu như.
"Trong đầu Lưu Thiên Hạo này chứa cái gì vậy, lại muốn Dạ Huyền giúp hắn trả thù?" Tại kim trì, Mộ Dung Hải đám người đang lẩn trốn nghe được thanh âm cuối cùng của Lưu Thiên Hạo, sắc mặt cổ quái không gì sánh được.
"Dạ Huyền này chỉ sợ bản thân còn khó giữ được, còn giúp hắn trả thù?"
"Lại nói, Lưu Thiên Hạo này bản thân chính là gian tế, người ta dựa vào cái gì báo thù cho hắn?"
Những người còn lại cũng nhỏ giọng thì thầm.
Bọn họ không tham gia trận chiến đấu này, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ có thể trốn ở một bên xem kịch vui.
Mà giờ khắc này, Dạ Huyền đang cùng vị kia Thiên Tượng Cảnh của Lôi Vân Sơn đại chiến.
Trong lúc đại chiến, Dạ Huyền cũng nghe được tiếng hô hoán cuối cùng của Lưu Thiên Hạo.
Điều này cũng không khiến cho tâm cảnh của Dạ Huyền xuất hiện mảy may gợn sóng.
Mỗi người lựa chọn con đường bất đồng, kết quả nhận được cũng bất đồng.
Lưu Thiên Hạo này nếu như sớm chủ động thổ lộ thân phận gian tế của mình, hắn có lẽ còn sẽ cân nhắc cứu hắn.
Bất quá Lưu Thiên Hạo này lại vào thời khắc cuối cùng mới thổ lộ tiếng lòng, vậy hết thảy đều đã muộn.
"Ha, xem ra ngươi ở Hoàng Cực Tiên Tông nhân khí không tệ lắm, ngay cả vị gian tế kia của Cổ Vân thượng quốc cũng nguyện chân thành gọi ngươi một tiếng đại sư huynh, còn muốn ngươi báo thù cho hắn."
Cường giả Thiên Tượng Cảnh của Lôi Vân Sơn vừa xuất thủ vừa cười nói.
Rầm rầm rầm ————
Mỗi một đòn của vị Thiên Tượng Cảnh này, Dạ Huyền đều có thể chuẩn xác không lầm tìm đúng quỹ tích của hắn, sau đó lựa chọn tránh né hoặc đón đỡ.
Lúc này, đạo văn trên tay Dạ Huyền đã có trên trăm đạo được kích hoạt.
Bao phủ cả hai bàn tay, cánh tay, cẳng tay.
Trận chiến này, thực lực của Dạ Huyền tăng vọt!
Nghe thấy lời trào phúng của cường giả Thiên Tượng Cảnh Lôi Vân Sơn, Dạ Huyền thần tình lạnh lùng nói: "Giết các ngươi vốn là chuyện ta muốn làm, còn báo thù cho hắn chỉ là tiện thể mà thôi."
"Mặt khác, nói cho ngươi biết một chuyện..."
"Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện làm hao hết chân khí của ta rồi mới giết ta."
Dạ Huyền đột nhiên nhếch lên một nụ cười có chút tà ý.
Vù vù ————
Sau một khắc, Thụ Thần, Hỗn Độn Quỷ Lão toàn bộ dung nhập vào cơ thể Dạ Huyền.
Thực lực Dạ Huyền trong nháy mắt tăng vọt, tay phải làm thành thủ đao đâm thẳng ra.
"Hả?" Cao thủ Thiên Tượng Cảnh của Lôi Vân Sơn nghe được lời nói này của Dạ Huyền, mặt hơi biến sắc, lòng sinh cảnh giác.
Thấy Dạ Huyền một tay đâm thẳng tới, hắn ổn định tâm trạng, híp mắt nói: "Thằng nhóc này lại còn biết chơi tâm cơ?"