Sáng sớm, người của không ít thế lực đang bàn luận.

"Nghe nói chưa, Liệt Thiên Thượng Quốc có người tối hôm qua bị người giết, phương pháp tử vong đặc biệt giống như lúc Hoàng Cảnh Thiên chết."

"Thế chẳng phải nói đúng là Dạ Huyền giết ư?"

"Ai biết được.

Ngược lại người chết kia là người hầu của Hoa Vân Phi."

"Cũng đúng, dù sao hôm qua Hoàng Cảnh Thiên là nhận sự sai khiến của Liệt Thiên Thượng Quốc mới cố ý bày trò khiêu khích người của Hoàng Cực Tiên Tông.

Dạ Huyền ngày hôm qua trên miệng tuy nói bỏ qua, nhưng sâu trong nội tâm khẳng định vẫn bất mãn, sở dĩ tối qua chạy đi đem người cho chém."

".

.

."

Đây chỉ là một cách giải thích dễ hiểu.

Người của các đại thế lực chân chính thì khác.

Ví dụ như người của các thế lực như Huyền Ma Động, Yên Hà Sơn, Linh Khư Thánh Địa thì lại rất rõ ràng.

Người chết kia không phải là người hầu của Hoa Vân Phi, mà là sát thủ đến từ Huyết Sát Môn.

Còn về việc tới giết ai, tất cả mọi người đều lòng biết rõ.

Chỉ có điều, cái chết của Huyết Liệp Vương cũng khiến người ta phải cảnh tỉnh lại.

Trong số những đệ tử kia của phe Hoàng Cực Tiên Tông, chỉ sợ có ẩn núp cao thủ nha.

Nhưng điều này cũng không sao, bởi vì trong đám người của bọn họ cũng có ẩn náu cao thủ.

Đợi lát nữa kim trì mở ra, tiến vào bên trong kim trì mới là lúc thật sự bắt đầu!

Vì vậy, những người thật sự am hiểu đều không nói thêm gì.

Những người đang bàn luận đó đều là một số thiên kiêu đến từ các thế lực bình thường.

Hiểu biết của bọn họ có hạn, chỉ có thể thông qua thảo luận với nhau để dùng cách này giành được càng nhiều tình báo.

Chỉ tiếc là cũng chẳng có ích lợi gì.

Sáng sớm, người của Liệt Thiên Thượng Quốc đã thức dậy.

Nói đúng hơn là cả đêm không ngủ.

Hoa Vân Phi cũng vậy.

Suốt cả đêm, bọn họ đều đang thảo luận về nguyên nhân cái chết của Huyết Liệp Vương.

Cuối cùng đi đến kết luận rằng trong ba mươi vị đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông còn ẩn giấu một vị cao thủ thâm tàng bất lộ.

Nhưng Huyết Liệp Vương đã chết, trong tay Hoa Vân Phi đã không còn vương bài.

Chuyến đi kim trì kế tiếp, hắn đã hạ quyết tâm không được xuống tay với Dạ Huyền.

Nếu tiếp tục hành động, chỉ có một con đường chết.

Hơn nữa, ngược lại còn là gửi đi một tín hiệu sai lầm cho Hoàng Cực Tiên Tông, đó chính là Liệt Thiên Thượng Quốc muốn vạch mặt với Hoàng Cực Tiên Tông.

Đây cũng không phải là điều Hoa Vân Phi muốn.

Hắn biết mưu kế của phụ hoàng nhà mình.

Phụ hoàng muốn để Huyết Liệp Vương giết chết Dạ Huyền, như vậy vừa chặt đứt một uy hiếp tiềm ẩn, lại vừa có thể khiến Hoàng Cực Tiên Tông rơi vào nội loạn.

Đến lúc đó, phụ hoàng lại hướng Hoàng Cực Tiên Tông cầu hôn, để Hoa Vân Phi lấy Chu Ấu Vi.

Nếu như tính toán thất bại, vậy thì lùi lại mà cầu hôn Chu Băng Y.

Đến lúc đó liền làm nhị cô gia của Hoàng Cực Tiên Tông, rồi sẽ có thể đi vào Hoàng Cực Tiên Tông tế tổ, liền có thể tìm kiếm đến bí mật liệt thiên tổ miếu.

Đây chính là tính toán.

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ săn giết Dạ Huyền có thể nói là đã sớm tuyên cáo thất bại.

Sau đó, hắn không thể ra tay với Dạ Huyền nữa, mà là muốn đứng cùng một chỗ với Dạ Huyền, tạo mối quan hệ tốt, đến lúc đó phụ hoàng lại hướng Hoàng Cực Tiên Tông cầu hôn.

Sau khi nghĩ thông suốt, ánh mắt Hoa Vân Phi ngược lại trở nên yên tĩnh, mang theo chút nụ cười nhàn nhạt, khôi phục lại thần thái ngày hôm qua.

Trông hắn như vậy, hoàn toàn không giống bộ dạng của người vừa có kẻ dưới tay bị giết.

Điều này cũng khiến cho không ít thiên kiêu của các thế lực khác âm thầm kinh ngạc.

Người dưới tay nhà mình đều bị chém mà còn có thể cười được sao?

Bọn họ tự nhiên không biết Hoa Vân Phi có ý đồ gì.

Một bên khác.

Dạ Huyền thu hồi dãy cung điện di động, mọi người cũng đều đã chuẩn bị xuất phát, tinh khí thần viên mãn.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, bọn họ đều nén một hơi, hôm nay sau khi đi vào kim trì nhất định phải hấp thụ nhiều lực lượng hơn!

"Tỷ phu, sao nhiều người nhìn chúng ta như vậy?" Chu Băng Y đứng sau lưng Dạ Huyền, nhỏ giọng nói, mặt lộ vẻ cảnh giác.

Khi bọn họ theo dãy cung điện di động đi ra, phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người bọn họ.

Chu Hiểu Phi mấy người cũng đều cảnh giác.

"Mấy tên gia hỏa này chẳng lẽ hôm nay lại muốn tới gây sự nữa chứ?" Tiếu Chiến lẩm bẩm.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều âm thầm cảnh giác.

"Hoa Vân Phi có một người hầu chết, có người hoài nghi là Dạ Huyền động thủ." Vu Văn Lôi vẻ mặt cổ quái nhìn Dạ Huyền, chậm rãi nói.

Nhiếp Sơn cũng nhìn về phía Dạ Huyền.

Đêm qua hai người phụ trách canh gác, tự nhiên cũng phát hiện có tiếng động, không lâu sau thì biết Huyết Liệp Vương đã chết.

Hơn nữa, nguyên nhân cái chết lại chỉ về phía Dạ Huyền, điều này khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Bởi vì bọn họ thấy Dạ Huyền cùng Chu Ấu Vi, Chu Băng Y tiến vào trong cung điện rồi thì không hề đi ra, làm sao có thể đi giết người được.

Chính vì vậy, bọn họ mới vô cùng nghi hoặc.

"À?!" Mọi người nghe vậy đều giật mình không thôi.

Nhất là Chu Băng Y tức giận nói: "Tỷ phu tối hôm qua rõ ràng ngủ cùng chúng ta, làm sao có thể đi giết người!?"

Lời vừa nói ra, các vị đệ tử vốn còn đang tức giận đều có sắc mặt cổ quái.

Chu Băng Y, Chu Ấu Vi, Dạ Huyền ba người ngủ chung?!

Mẹ nó!

"Đại sư huynh lợi hại!" Chu Hiểu Phi lặng lẽ giơ ngón tay cái với Dạ Huyền.

Tiếu Chiến, Lữ Tú Lập mấy người cũng lộ vẻ mặt bội phục.

Ngược lại, Hoàng Triển, Lưu Thiên Hạo thì khóe miệng âm thầm giật giật.

Dạ Huyền này đúng là tên súc sinh mà.

Hai tỷ muội ngủ chung!?

Hâm mộ và ghen ghét a!

"Băng Y!" Chu Ấu Vi không khỏi đỏ mặt, vội khẽ quát một tiếng.

"Tỷ tỷ, mấy tên Liệt Thiên Thượng Quốc kia nhất định là đang ô miệt tỷ phu, thật quá đáng giận!" Chu Băng Y cũng lớn tiếng nói: "Tỷ phu rõ ràng ngủ chung với chúng ta, làm sao có thể đi giết người?!"

Thấy Chu Băng Y nhấn mạnh như vậy, Nhiếp Sơn cùng Vu Văn Lôi cũng thu lại sự hoài nghi trong lòng.

Thật ra trong lòng bọn họ còn rất sợ, vạn nhất thật sự là Dạ Huyền vô thanh vô tức đi giết người, vậy thì những lời hai người bọn họ nói tối qua chỉ sợ cũng đã bị nghe thấy.

Bọn họ không khỏi lại nhìn về phía Dạ Huyền.

Dạ Huyền hai tay đút túi, khóe miệng còn ngậm một nụ cười xấu xa, ánh mắt rơi trên người Chu Ấu Vi cùng Chu Băng Y.

Điều này càng khiến hai người Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi khẳng định Dạ Huyền tối qua chắc chắn không đi ra ngoài!

Có điều, dựa theo suy đoán, chỉ sợ trong đám người Hoàng Cực Tiên Tông này vẫn tồn tại cao thủ khác...

"Tiểu tử này thực sự là cổ quái vô cùng." Cả hai người đều thầm nghĩ.

"Dạ Huyền huynh đệ!"

Ngay lúc này, Hoa Vân Phi dẫn một đám người Liệt Thiên Thượng Quốc đi về phía đám người Hoàng Cực Tiên Tông.

"Hử?"

Người trên đạo trường thấy cảnh này đều hơi híp mắt lại, chẳng lẽ Hoa Vân Phi này muốn đi tìm Dạ Huyền gây phiền phức à?

Tất cả mọi người đều lộ vẻ mong đợi.

Một lát nữa kim trì sẽ mở ra, nếu bọn họ có thể đánh nhau bớt đi mấy người tiến vào, đến lúc đó bọn họ liền có thể hấp thụ nhiều thêm một chút lực lượng kim trì.

"Hử? Mấy tên gia hỏa này muốn làm gì?" Người của Hoàng Cực Tiên Tông thấy vậy đều hơi híp mắt lại, nhìn về phía đám người Hoa Vân Phi đang đi tới với ánh mắt không tốt.

"Ngươi, tên người xấu này! Người nhà ngươi chết lại chạy tới đây oan uổng tỷ phu ta, ta nhổ vào!" Chu Băng Y cũng lên tiếng, chỉ vào Hoa Vân Phi nói.

Lời nói này tức khắc khiến cho đám người Liệt Thiên Thượng Quốc phía sau Hoa Vân Phi sắc mặt khó coi.

Rõ ràng là người của bọn họ chết, mấy tên gia hỏa này còn lớn lối như vậy?

Chỉ có điều, đám người bọn họ sớm đã nhận được mệnh lệnh của Hoa Vân Phi, vì vậy sau khi nghe Chu Băng Y quát mắng cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói.

"Có chuyện gì?" Dạ Huyền quay đầu, cười híp mắt nhìn Hoa Vân Phi.

Hoa Vân Phi chắp tay cười nói: "Đều là hiểu lầm.

Người chết đêm qua cũng không phải người của Liệt Thiên Thượng Quốc ta, thật ra là đồ đệ của một vị bạn cũ của phụ hoàng, muốn đi vào kim trì tẩy kinh phạt tủy, nhưng tối hôm qua không biết đi đâu lại chọc phải mãnh thú gì đó nên mới chết thảm."

"Thế còn tạm được." Thấy Hoa Vân Phi chủ động mở miệng giải thích, Chu Băng Y mới không nói gì thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng.

"Thật sao?" Dạ Huyền cười cười, chậm rãi nói: "Thật ra tối qua ta còn chuẩn bị tặng một món quà lớn đấy."

Hoa Vân Phi tức khắc trong lòng hơi trầm xuống, nơi sâu trong con ngươi hiện lên một tia lo lắng nhưng bị hắn che giấu rất tốt.

Hắn cười nói: "Dạ Huyền huynh đệ thật đúng là có lòng.

Nhưng chúng ta là người một nhà, không nói lời hai nhà, lần này kim trì mở ra, chúng ta cùng đi vào."

Dạ Huyền liếc Hoa Vân Phi một cái, nhàn nhạt nói: "Ai là người một nhà với ngươi?"

Hoa Vân Phi cười ha hả, không nói gì thêm, nhưng hắn cũng đứng ở bên cạnh đám người Hoàng Cực Tiên Tông, dường như muốn cùng tiến cùng lùi với mọi người Hoàng Cực Tiên Tông.

Điều này làm cho các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều âm thầm cảnh giác, bọn họ không rõ Hoa Vân Phi này đang giở trò gì.

Cuộc đối thoại giữa Dạ Huyền và Hoa Vân Phi, người khác căn bản không hiểu ý tứ gì.

Nhưng Hoa Vân Phi lại rất rõ ràng, Huyết Liệp Vương có lẽ thật sự là do Dạ Huyền giết chết.

Thực lực của Dạ Huyền đã đạt đến trình độ này rồi sao?

Ngay cả Huyết Liệp Vương chuyên giết Vương Hầu cũng bị giết chết.

Như vậy, thực lực của hắn chỉ sợ đã ở trên cả Vương Hầu...

Mà người của các thế lực khác thấy Hoa Vân Phi và Dạ Huyền không đánh nhau thì tức khắc có chút thất vọng.

"Xem ra chỉ có thể đợi sau khi vào kim trì rồi tự mình động thủ..."

Có người thầm nghĩ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play