"Chuyện này ngươi biết chưa?" Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn Hoa Vân Phi.
Ánh mắt mờ nhạt ấy phảng phất vượt qua vạn cổ, có khả năng nhìn thấu toàn bộ bản chất thế gian, rơi vào trên người Hoa Vân Phi.
Vào giờ khắc này, Hoa Vân Phi chỉ cảm giác người sau lưng mình cùng với người trên đạo trường toàn bộ đều biến mất.
Trong thiên địa dường như chỉ còn lại hắn và Dạ Huyền.
Một nỗi sợ hãi khó diễn tả bao phủ trên người Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi chỉ cảm giác toàn thân lạnh toát, hoàn toàn không thể huy động chút khí lực nào.
Giống như toàn bộ lực lượng bị rút sạch vậy!
Khó chịu không gì sánh được!
"Làm sao có thể!?"
Hoa Vân Phi trong lòng rung động, hoảng sợ nhìn Dạ Huyền.
Vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt, tại sao lại đáng sợ như vậy?!
Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn Hoa Vân Phi, thần tình lạnh lùng.
Hắn làm sao không biết tất cả chuyện này là thủ đoạn của Liệt Thiên Thượng Quốc.
Nhưng mà nửa tháng trước, hắn đã nói với Hoa Thiên Khung rằng nếu Liệt Thiên Thượng Quốc không biết điều thì cũng đừng trách hắn.
Hoa Vân Phi cảm nhận được vẻ sát cơ trong mắt Dạ Huyền, trong lòng tức khắc run lên.
Hoa Vân Phi cưỡng chế hàn ý trong lòng, nhanh chóng giải thích:
"Dạ huynh đệ bớt giận, chuyện này tuyệt đối không có bất cứ quan hệ gì với Liệt Thiên Thượng Quốc chúng ta!"
"Gã kia là đang ô uế Liệt Thiên Thượng Quốc chúng ta, cố ý khích bác ly gián!"
"Phải biết, Liệt Thiên Thượng Quốc chúng ta và Hoàng Cực Tiên Tông vốn cùng một vị tổ tiên!"
Vù vù ———— Theo Hoa Vân Phi mở miệng, hắn dường như lại trở về trên đạo trường.
Mọi người vốn đã biến mất cũng đều một lần nữa xuất hiện ở trước mắt.
Điều này làm cho Hoa Vân Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đối mặt Dạ Huyền, hắn cảm nhận được áp lực vô biên.
May mắn việc mở miệng đã đánh vỡ nỗi sợ hãi trong lòng, kéo hắn trở về từ vực sâu sợ hãi.
"Hoa Vân Phi này là đang cầu xin tha thứ à..."
Thiên kiêu của các thế lực khác trên đạo trường nghe Hoa Vân Phi nói xong cũng sinh lòng coi thường.
Đã đến nước này rồi mà vẫn còn đổ tội lên người chết là Hoàng Cảnh Thiên.
Làm như vậy quả thật có chút ghê tởm.
Mặt khác chính là Hoa Vân Phi dường như đặc biệt sợ hãi, nói chuyện đều run rẩy.
Đây mới là chỗ khiến bọn họ cảm thấy không nói nên lời.
Ngươi Hoa Vân Phi tốt xấu gì cũng là Tam hoàng tử của Liệt Thiên Thượng Quốc, càng là một trong những đệ tử kiệt xuất của Huyền Nguyên Thánh Địa, bộ dáng hôm nay thế này nhìn thế nào cũng thấy kém một bậc nha.
Nhưng bọn hắn làm sao biết được lúc này sau lưng Hoa Vân Phi đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
"Tạm thời cứ coi như ngươi nói là thật, nhưng chuyện này chưa xong đâu.
Sau khi kim trì kết thúc, ta sẽ đi tìm Hoa Thiên Khung."
Dạ Huyền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.
"Hả?"
Hành động này của Dạ Huyền cũng khiến người ta có chút ngẩn ra.
"Cứ như vậy cho qua sao?"
Bọn họ còn tưởng sắp có một màn kịch hay đây.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Dạ Huyền lại một lần nữa phát sinh biến hóa.
Ban đầu thấy thực lực của Dạ Huyền, bọn họ còn cảm thấy tôn kính.
Nhưng bây giờ lại có chút khinh thường.
Nói trắng ra là vẫn biết Hoa Vân Phi là đệ tử kiệt xuất đến từ Huyền Nguyên Thánh Địa, động đến hắn chẳng khác nào khiêu khích Huyền Nguyên Thánh Địa, cho nên Dạ Huyền sợ hãi.
Nhưng cũng đúng, Huyền Nguyên Thánh Địa cũng không phải là tồn tại cùng cấp bậc với Phi Long Thánh Địa.
Huyền Nguyên Thánh Địa này chính là tông môn đỉnh cấp chân chính trong Nam Vực, còn mạnh hơn La Thiên Thánh Địa một bậc.
Tồn tại như vậy, Hoàng Cực Tiên Tông không nên trêu chọc cũng là đúng.
"Xem bộ dáng là không đánh nổi rồi." Mộ Dung Hải ở một bên cười nói.
"Vậy thì cám ơn Dạ huynh đệ đã lý giải." Hoa Vân Phi sững sờ một lúc, sau đó cũng chắp tay cười nói.
Hắn còn tưởng rằng Dạ Huyền thật sự muốn tìm hắn gây sự đây.
Không ngờ Dạ Huyền vẫn là sợ hãi.
"Lý giải?" Dạ Huyền cười ha hả, không nói thêm gì.
Không có ai chú ý tới câu nói phía sau của hắn.
Phía trước không phải trọng điểm, câu phía sau kia mới là trọng điểm.
Sau khi kim trì kết thúc, Dạ Huyền sẽ tự mình đi tìm lão tổ của Liệt Thiên Thượng Quốc là Hoa Thiên Khung.
Đến lúc đó những người đó sẽ biết hắn có phải là sợ hãi hay không.
Rầm rầm rầm ———— Đúng lúc này, Nhiếp Sơn, Vu Văn Lôi cùng cường giả của Cổ Vân Thượng Quốc và Lôi Vân Sơn cũng đã phân ra thắng bại.
Nhiếp Sơn cùng Vu Văn Lôi thua trận, thậm chí còn bị thương, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mọi người Hoàng Cực Tiên Tông vốn còn mang vẻ vui mừng đều âm thầm nắm chặt nắm đấm, trong con ngươi ẩn chứa tức giận.
Ở đây nhiều thế lực như vậy, cơ hồ đều nhằm vào Hoàng Cực Tiên Tông.
Cho dù đại sư huynh Dạ Huyền đã kích sát những người đó, mấy người khác vẫn ngấm ngầm căm thù Hoàng Cực Tiên Tông.
Điều này khiến bọn họ âm thầm phẫn hận thực lực của mình không đủ.
Dạ Huyền liếc Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi một cái, thần tình lạnh lùng, cũng không nói gì.
Mấy tên này chẳng qua là đang diễn trò thôi.
Chuyến đi kim trì lần này, sát cơ chân chính còn chưa tới...
"Còn có ai có thành kiến với danh ngạch của Hoàng Cực Tiên Tông chúng ta?"
Dạ Huyền thu hồi ánh mắt, quét qua đám người Hề Kiếm Phong, Mộ Dung Hải một cái, nhàn nhạt nói.
"Tự cao đến cực điểm."
Lúc này tại ranh giới đạo trường, có một nhóm người nhìn Dạ Huyền với ánh mắt miệt thị, một thanh niên trong số đó nhàn nhạt nói: "Chỉ là một kẻ từ Hoàng Cực Tiên Tông, không biết từ đâu tới mà ngông cuồng như vậy?"
"Huyền Ma Động ta có thành kiến đấy, ngươi muốn thế nào?"
Thanh niên kia cũng vô cùng phách lối, trực tiếp cười ép hỏi.
Chuyện này nhất thời gây nên sự chú ý của mọi người.
"Là người của Huyền Ma Động..."
"Gã kia là con trai của Tam trưởng lão Huyền Ma Động, tên gọi Hàn Thiên Lỗi, cũng là một vị Phong Vương đỉnh cấp." Có người thấp giọng nói ra lai lịch của thanh niên kia.
"Hóa ra là hắn."
"Cái này có trò hay để xem rồi."
"..."
Trên đạo trường, tất cả mọi người đều rỉ tai thì thầm, khẽ bàn luận.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là đám phế vật Huyền Ma Động." Dạ Huyền không nói chuyện, nhưng Chu Hiểu Phi lại đứng ra cười nói: "Đám phế vật Huyền Ma Động các ngươi đến thi thể thái thượng trưởng lão nhà mình còn không thu về được, không biết ở đó mà la lối cái gì?"
"Ta mà là đám phế vật các ngươi thì đã sớm đào cái lỗ chui xuống rồi, còn dám ra đây diễu võ dương oai, có biết xấu hổ không?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều trở nên cổ quái.
Khi nhìn về phía đám người Hàn Thiên Lỗi, ai nấy đều mang theo một vẻ hả hê.
Chuyện thái thượng trưởng lão của tam đại tu luyện thánh địa bị lão tổ Hoàng Cực Tiên Tông xử quyết đã truyền khắp phạm vi trăm ngàn dặm.
Người có mặt ở đây đều biết chuyện này.
Chỉ có điều tam đại tu luyện thánh địa vẫn chưa có động thái đáp lại, cho nên không ai nhắc đến.
Hôm nay Chu Hiểu Phi nói ra, tức khắc khiến người ta không nhịn được muốn cười.
Tam đại tu luyện thánh địa này xưa nay vẫn làm mưa làm gió trong phạm vi mười vạn dặm quanh Thiên Thanh Sơn mạch, không ngờ cũng có ngày hôm nay.
"Ngươi tự tìm cái chết!"
Quả nhiên, mấy câu nói của Chu Hiểu Phi tức khắc chọc giận đám người Hàn Thiên Lỗi.
Tám vị thiên kiêu đi theo Huyền Ma Động đều bỗng nhiên đứng dậy, căm tức nhìn về phía Hoàng Cực Tiên Tông.
Bốn vị hộ pháp hộ tống tám vị thiên kiêu tới cũng đều có sắc mặt khó coi, u ám không gì sánh được.
Chuyện này là nỗi sỉ nhục của bọn họ, hôm nay bị người ta nhắc tới trước mặt, đích thị là sự nhục nhã trần trụi!
"Vốn không có ý định gây phiền phức cho các ngươi, nhưng bây giờ các ngươi đều phải chết!" Hàn Thiên Lỗi nổi giận gầm lên một tiếng, ma khí toàn thân cuồn cuộn, cả người trong nháy mắt lao ra!
"Thiên Lỗi!"
Bốn vị hộ pháp của Huyền Ma Động tức khắc cả kinh, nhưng cũng đã không ngăn cản kịp nữa.
Ầm!
Đúng lúc này, Dạ Huyền động.
Cả người mang theo thế lôi đình, trong nháy mắt lao ra, chân đạp thủy long, nắm giữ ngũ lôi bay lên trời!
"Ngươi đã có ý kiến, vậy thì chết đi."
Dạ Huyền thần tình lạnh lùng đối mặt Hàn Thiên Lỗi.
"Lão tử còn sợ ngươi sao?" Hàn Thiên Lỗi thấy Dạ Huyền vọt tới cũng nhe răng cười một tiếng, vận chuyển cao giai công pháp của Huyền Ma Động, trực tiếp lao thẳng về phía Dạ Huyền.
Ầm!
Hai người gần như trong nháy mắt đã va chạm vào nhau.
Ngay khoảnh khắc va chạm, Dạ Huyền một tay tung Chưởng Tâm Lôi, trực kích đan điền của Hàn Thiên Lỗi!
Mà Hàn Thiên Lỗi lại tung một quyền đánh về phía mi tâm của Dạ Huyền.
"Thật nhanh!"
Tốc độ của hai người đều nhanh đến cực điểm, gần như va chạm vào nhau chỉ trong nháy mắt, khiến người ta có chút không kịp phản ứng.
Khi mọi người kịp định thần lại thì hai người đã va vào nhau.
Hình ảnh phảng phất như dừng lại vào khoảnh khắc ấy.
Dạ Huyền một chưởng đánh vào đan điền Hàn Thiên Lỗi.
Hàn Thiên Lỗi một quyền nện vào mi tâm Dạ Huyền.
"Ngô!" Hàn Thiên Lỗi đột nhiên trợn trừng hai mắt, trong con ngươi mang theo vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi.
Một quyền của hắn, Dạ Huyền vậy mà chịu đựng được, không hề hấn chút nào!
Mà một chưởng của Dạ Huyền lại đánh một luồng ám kình vào đan điền hắn, trực tiếp hủy diệt chân hải, thậm chí ngũ tạng lục phủ bên trong cũng bị phá hủy gần như không còn trong nháy mắt.
Ầm!
Nhưng cùng lúc đó, Hàn Thiên Lỗi lại cảm nhận được một luồng lực lượng không cách nào chống cự đang điên cuồng cắn nuốt lực lượng của hắn!
Không!
Là đang thôn phệ chín tòa Đạo Đài của hắn!
Lực lượng Đạo Đài đang tan rã từng chút một, toàn bộ bị cắn nuốt sạch!
"Ngươi...
tên ma đầu kia!" Hàn Thiên Lỗi trừng lớn hai mắt, sinh cơ đang điên cuồng tiêu tán.