"Nghỉ ngơi tại chỗ chờ kim trì mở ra." Vu Văn Lôi hạ lệnh.

"Vâng, Vu cung phụng."

Chúng đệ tử * kính nói.

Bọn họ cũng cảm giác được rất nhiều người đều ôm địch ý với bọn họ, nếu như chạy đi lung tung không chừng sẽ bị người tìm phiền toái, đơn giản là nghỉ ngơi tại chỗ chờ ngày mai kim trì mở ra.

"Chậc chậc chậc, đây chính là đám rác rưởi Hoàng Cực Tiên Tông sao?"

Nhưng mà có những phiền toái, dù ngươi muốn tránh, nó cũng tự tìm tới.

Không phải sao, mọi người vừa mới theo lệnh thì liền nghe thấy tiếng trào phúng truyền đến từ bên cạnh.

Chuyện này nhất thời khiến cho chúng đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều tức giận.

"Thằng chó nào ăn cứt không súc miệng mà mồm thối như vậy?" Chu Hiểu Phi cũng không mặn không nhạt nói một câu.

Chúng đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông vốn còn đang tức giận, tức khắc nhếch miệng cười rộ lên.

Dạ Huyền cũng cười lắc đầu, dẫn Hiểu Phi này tới quả nhiên là đúng.

Đối phó với mấy kẻ không biết xấu hổ thì cần người càng không biết xấu hổ hơn đi đối phó mới được.

Quả nhiên, mấy câu nói của Chu Hiểu Phi tức khắc làm cho tu sĩ trên cả đạo trường đều cười rộ lên.

Mà thanh niên áo bào tím vừa mới lên tiếng, sắc mặt cũng âm trầm xuống, hắn trừng mắt nhìn Chu Hiểu Phi, trầm giọng nói: "Ngươi, một thứ rác rưởi cảnh giới Thần Môn, ai cho ngươi lá gan tới đây lải nhải?"

"Ngươi có biết ta là ai không?"

Thanh niên áo bào tím trầm giọng nói.

"Ta cần biết ngươi là ai chứ, nhìn ngươi chính là một kẻ thích ăn phân, không thì sao miệng lại thối như vậy?" Chu Hiểu Phi lại chẳng cần biết ba bảy hai mốt, cứ mắng trước rồi nói.

"Câm mồm!" Điều này cũng làm cho sắc mặt Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn đại biến.

"Các ngươi có biết vị công tử kia là ai không? Hắn là Mộ Dung Hải đến từ hoàng gia Thiên Phong thượng quốc!" Vu Văn Lôi hổn hển nói.

Chu Hiểu Phi nghe vậy co rụt đầu lại, không dám nói nữa.

Hắn ngược lại không phải sợ lai lịch người này, mà là vì hai vị cung phụng đã mở miệng, hắn nếu còn nói nữa chính là cãi lệnh.

Vu Văn Lôi dường như còn định quát mắng Chu Hiểu Phi.

Nhưng lúc này, Dạ Huyền lại hừ lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Hai vị cung phụng quên lời mình vừa nói rồi sao?"

Lời vừa nói ra trực tiếp làm sắc mặt Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn hơi biến đổi, vội vàng nói: "Dạ Huyền, người kia là Thiên Phong thượng quốc..."

"Thiên Phong thượng quốc thì sao?" Dạ Huyền không nhịn được cắt ngang lời hai người, lạnh lùng nói: "Coi như hắn đến từ hoàng gia của Cổ quốc hoàng triều đi nữa, thì đó cũng là hắn sai."

"Các ngươi thân là cung phụng Hoàng Cực Tiên Tông, là nên quát mắng đệ tử nhà mình hay là nên ra tay với địch nhân, còn cần ta phải dạy sao?"

Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn nghe vậy, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi, nhưng lại không thể làm gì.

"Chậc chậc, đám người Hoàng Cực Tiên Tông này thật biết gây chuyện, vừa tới đã chọc phải người của hoàng gia Thiên Phong thượng quốc."

Các tu sĩ khác bên cạnh đều nhìn với vẻ hả hê, cười rộ lên.

"Thiên Phong thượng quốc mạnh hơn Liệt Thiên Thượng Quốc nhiều lắm, Hoàng Cực Tiên Tông thì càng không cần phải nói.

Đám người này chọc vào Mộ Dung Hải, sợ là khó mà ổn thỏa rồi."

"Đúng vậy, ngươi xem cung phụng nhà bọn họ đều hoảng sợ kìa, ha ha ha..."

Những tiếng chế nhạo như vậy cũng không phải là ít.

Lọt vào tai chúng đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông, khiến trong lòng bọn họ có chút khó chịu.

Đúng vậy, rõ ràng là đối phương gây sự trước, cung phụng nhà mình lại trách mắng bọn họ, không phải càng nghĩ càng thấy ấm ức sao? May mà đại sư huynh đứng về phía bọn họ.

"Hoàng gia Thiên Phong thượng quốc đúng không? Các ngươi muốn tìm phiền toái à?" Dạ Huyền đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Hải, nhàn nhạt nói.

Mộ Dung Hải lúc này mặt mày u ám, cười lạnh nói: "Rõ ràng là đám rác rưởi các ngươi không biết điều, còn nói Bổn công tử tới tìm phiền toái?"

"Các ngươi cũng không soi lại xem bản thân là thứ gì, đáng để Bổn công tử tìm phiền toái sao?"

"Bổn công tử nói các ngươi là một đám rác rưởi, đó là coi trọng các ngươi rồi, hiểu không lũ rác rưởi!"

"Tự tìm cái chết!" Mấy câu nói của Mộ Dung Hải tức khắc làm cho chúng đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều nổi giận.

Mắng bọn hắn thì được, nhưng mắng đại sư huynh thì không được!

"Thế nào, không phục? Không phục thì tới đánh hai trận?" Mộ Dung Hải cười nói.

"Đại sư huynh!" Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Huyền, đã hận không thể ra tay đập chết Mộ Dung Hải kia.

Ánh mắt Dạ Huyền yên tĩnh, nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Hải, chậm rãi nói: "Phân sinh tử sao?"

Mộ Dung Hải ngẩn người một chút, không phản ứng kịp.

"Ta hỏi ngươi, có dám phân sinh tử không?" Dạ Huyền không nhanh không chậm nói.

"Hả?" Mộ Dung Hải hơi híp mắt lại, vô thức cảm thấy có bẫy, nhàn nhạt nói: "Tính mệnh Bổn công tử quý giá hơn các ngươi nhiều, ai thèm phân sinh tử với ngươi?"

"Vậy đừng có lải nhải nữa, coi chừng ta đập nát đầu ngươi đấy." Dạ Huyền bĩu môi cười nói.

"Xì!"

Chúng đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông cũng cười rộ lên, giọng đầy khinh miệt.

Mộ Dung Hải thấy thế tức khắc tức đến mặt đỏ bừng, một lúc lâu sau mới nói: "Bổn công tử lười chấp nhặt với đám rác rưởi các ngươi."

Tuy nói như vậy, nhưng khí thế của Mộ Dung Hải lại hoàn toàn bị đè xuống.

Trong lòng Mộ Dung Hải vẫn có chút sợ hãi.

Tuy những người này của Hoàng Cực Tiên Tông nhìn qua đều rất yếu, nhưng khổ nỗi gần đây danh tiếng Hoàng Cực Tiên Tông đang thịnh, hắn chẳng qua chỉ muốn đạp bọn họ một cái, chứ thật sự muốn đánh một trận phân sinh tử thì hắn cũng không có hứng thú đó.

Thắng cũng chẳng được lợi lộc gì.

Thua thì mất mạng nhỏ của mình.

Thể diện dù sao cũng tốt hơn là mất mạng.

"Rác rưởi đúng là một đám rác rưởi, đến cuộc chiến sinh tử cũng không dám nhận, thật làm mất mặt Mộ Dung gia của Thiên Phong thượng quốc ngươi."

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Ai?" Mộ Dung Hải vốn đang bực bội, nghe thấy câu này liền nổi giận tại chỗ, hắn nhìn theo tiếng nói.

Khi thấy rõ người kia, hắn tức khắc nản lòng, trong con ngươi thậm chí còn có vẻ sợ hãi.

"Hề Kiếm Phong!" Trên mặt Mộ Dung Hải lộ ra vẻ sợ hãi.

Ánh mắt mọi người cũng đổ dồn vào người nọ.

Đó là một thanh niên khôi ngô mặc kình bào màu lam, sau lưng đeo một thanh trọng kiếm, hắn đang nghiêng người dựa vào một cây cột, trong miệng ngậm một cọng cỏ không biết tên, vẻ mặt phóng khoáng không bị trói buộc.

Bên cạnh hắn còn có bốn thanh niên nam nữ khác khí tức cũng bất phàm.

Mỗi người hô hấp thổ nạp đều tỏa hào quang, thực lực phi phàm.

"Là người của Lôi Vân Sơn!"

Không ít người thấy cảnh này đều lộ vẻ sợ hãi.

Năm người này đều là thiên kiêu đến từ Lôi Vân Sơn!

Lôi Vân Sơn trong phạm vi trăm ngàn dặm của toàn bộ Thiên Thanh Sơn mạch đều là tồn tại vô cùng cường đại.

Coi như là tam đại thế lực tu luyện cũng không dám nói mình có thể ổn áp Lôi Vân Sơn.

Như vậy đủ thấy được mức độ cường đại của Lôi Vân Sơn.

"Ngươi là cái thứ rác rưởi gì?"

Nhưng Chu Hiểu Phi lại chẳng sợ nhiều như vậy, có đại sư huynh chống lưng, hắn ưỡn thẳng lưng chỉ vào Hề Kiếm Phong mắng: "Nhìn cái bộ dạng ngu đần của ngươi, phỏng chừng cũng cùng một loại với thằng Mộ Dung Hải kia thôi."

"Tiểu tử, lời này của ngươi rõ ràng là lâu rồi chưa ăn đòn phải không?" Hề Kiếm Phong nhổ cọng cỏ trong miệng ra, tay phải chậm rãi đặt lên chuôi trọng kiếm sau lưng, trong con ngươi hiện lên vẻ tàn khốc.

"Ối chà, ngươi đúng là làm ta sợ đến suýt tè ra quần tại chỗ." Chu Hiểu Phi tiếp tục la lối.

"Cuộc chiến sinh tử, có dám không?" Khóe miệng Hề Kiếm Phong hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

"Xin lỗi, ta không dám, bởi vì lão tử đánh không lại ngươi." Chu Hiểu Phi lý lẽ hùng hồn nói.

"À, một đám rác rưởi." Hề Kiếm Phong nghe vậy cũng buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Nghe nói đại đệ tử tông môn các ngươi có thể đánh bại Vương Hầu, ta vốn tưởng là một tồn tại mạnh hơn Lãnh Dật Phàm, bây giờ xem ra, phỏng chừng cũng chỉ là một tên rác rưởi."

Ánh mắt Hề Kiếm Phong thoáng liếc về phía Dạ Huyền, ý đồ rất rõ ràng.

Lời nói này cũng làm cho Chu Ấu Vi bên cạnh Dạ Huyền dấy lên một luồng sát cơ.

Dạ Huyền giơ tay ngăn Chu Ấu Vi lại, cười híp mắt nhìn Hề Kiếm Phong, nhàn nhạt nói: "Đối phó với loại hàng như ngươi, tự nhiên không cần ta ra tay."

"Hoàng Triển, ngươi tới." Dạ Huyền nói.

Cảnh này lập tức làm cho sắc mặt đám người Hoàng Triển và Văn Lâm trở nên cổ quái.

Sắc mặt Vu Văn Lôi càng là có chút khó coi.

Bọn họ tự nhiên biết Hề Kiếm Phong.

Bởi vì bọn họ chính là đến từ Lôi Vân Sơn.

Lưu Thiên Hạo bên cạnh nhìn Hoàng Triển một cái, lộ ra nụ cười có chút tà ý.

Có trò hay để xem rồi.

Hoàng Triển cảm nhận được ánh mắt của Lưu Thiên Hạo, hơi híp mắt lại, không nói gì mà chủ động đứng dậy: "Vâng, đại sư huynh!"

"Các vị đạo hữu, mọi người đều là vì kim trì mà tới, coi như là người trong đồng đạo, há có thể vì hai câu nói không vừa ý mà gây chiến?"

Đúng lúc này, một giọng nói nho nhã ôn hòa vang lên.

Ngay sau đó, một vị công tử áo trắng ngự không bay tới.

Sau lưng người đó là một đội ngũ trên trăm người trùng trùng điệp điệp.

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút tới.

"Đây là..."

"Tam hoàng tử Liệt Thiên Thượng Quốc, Hoa Vân Phi!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play