"Ngươi?!" Chu Băng Y ngẩn mặt ra.

Tên tỷ phu thối này vừa nãy không phải còn vẻ mặt quang minh lẫm liệt nói không đi sao? Sao giờ lại nói muốn đi ngay?!

"Các ngươi đi đâu?"

Lúc này, Chu Ấu Vi cưỡi kiếm tới, đáp xuống bên cạnh Dạ Huyền, nhẹ giọng hỏi.

"Ngạch..."

Dạ Huyền và Chu Băng Y mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Tu luyện."

"Câu cá."

Hai người đồng thanh nói ra hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau.

Chu Ấu Vi nhìn hai người một cách cổ quái, hồ nghi nói: "Các ngươi đang giở trò quỷ gì?"

"Ha ha, không có gì, ta đi tu luyện đây...

các ngươi đi câu cá đi." Dạ Huyền cười ha hả, chủ động chạy đi.

"Này! Tỷ phu thối! Ngươi đã đồng ý chuyện gì thì đừng quên!" Chu Băng Y vội vàng nói.

"Lần sau sẽ bàn." Giọng nói của Dạ Huyền từ trong nhà truyền đến.

"Các ngươi đã thương lượng chuyện gì?" Chu Ấu Vi nhìn theo Dạ Huyền rời đi, ánh mắt rơi lên người Chu Băng Y, nghi ngờ hỏi.

"Không có gì đâu...

thật sự là chuyện tỷ phu giảng đạo thôi." Chu Băng Y có chút lúng túng.

"Nói sao rồi?" Chu Ấu Vi nghi ngờ hỏi.

Chuyện Dạ Huyền giảng đạo nàng cũng biết.

Chuyện này nàng cũng từng nói với Chu Băng Y.

Nhưng lúc đó Chu Băng Y đang tu luyện, nên Chu Ấu Vi cũng không cưỡng cầu.

"Tỷ tỷ, ngươi còn không biết sao? Kỷ lục giảng đạo của tỷ phu đã phá vỡ kỷ lục do phụ thân để lại rồi!" Chu Băng Y hưng phấn nói.

Chu Ấu Vi không khỏi động lòng, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên những tia sáng kỳ lạ liên tục.

"Dạ Huyền giảng đạo vậy mà đã phá vỡ kỷ lục phụ thân để lại sao?!"

Trái tim Chu Ấu Vi rung động, cảm thấy khó có thể tin.

Kỷ lục cha nàng để lại trước kia là có ba vạn đệ tử đến lắng nghe.

Ngay cả Lãnh Dật Phàm thiên tư phi thường lúc trước giảng đạo, nhiều nhất cũng chỉ có hai vạn người, không đạt đến tầng thứ đó của cha nàng, vậy mà đã làm rung động Hoàng Cực Tiên Tông rồi.

Nhưng bây giờ Dạ Huyền lại thu hút tới năm vạn đệ tử nghe đạo ư?!

"Ta cũng vừa mới nghe một vị sư tỷ nói cho biết, nhưng đáng tiếc ta đã bỏ lỡ." Chu Băng Y ảo não nói.

"Cho nên vừa rồi ngươi muốn tỷ phu kể riêng cho ngươi một lần à?" Chu Ấu Vi nhìn Chu Băng Y một cách cổ quái.

Chu Băng Y có chút ngượng ngùng, le lưỡi, ngượng nghịu nói: "Chẳng phải là nghĩ dù sao cũng là người một nhà, có thể chiếm chút lợi lộc sao..."

Chu Ấu Vi không khỏi lắc đầu nói: "Lần này hắn giảng về hạo nhiên khí, ngươi ngay cả hạo nhiên khí còn chưa tu luyện tốt, nghe cũng uổng công thôi."

"À? Hạo nhiên khí à?" Vẻ mặt Chu Băng Y tức khắc suy sụp.

Chu Ấu Vi khẽ gật đầu nói: "Vốn ta cũng định đi, nhưng phu quân nói hạo nhiên khí của ta đã tu luyện viên mãn, hiện tại đang tu luyện đại đế tiên công, cho nên không cần đi."

Hạo nhiên khí dù sao cũng là công pháp cơ bản, lại thêm Chu Ấu Vi đã nắm được tinh túy, nên Dạ Huyền không để nàng đi.

"Thôi được rồi." Chu Băng Y có chút nản lòng.

Bởi vì nàng không tiếp xúc nhiều với hạo nhiên khí, nên sau khi nghe là về hạo nhiên khí thì lập tức mất hết hứng thú.

"Ngươi bây giờ đang ở Đạo Đài Cảnh, có thể tu luyện lại hạo nhiên khí, đến lúc đó ta bảo tỷ phu giảng riêng cho ngươi một lần." Chu Ấu Vi ôn nhu nói.

"Thật sao?" Mắt Chu Băng Y sáng lên.

Chu Ấu Vi thấy vậy, ôn nhu cười một tiếng, xoa đầu Chu Băng Y nói: "Đương nhiên là thật."

Hai tỷ muội từ nhỏ quan hệ đã đặc biệt tốt.

Điểm này có thể thấy qua thái độ trước đây của Chu Băng Y đối với Dạ Huyền.

Chu Băng Y cũng không phải ghét bỏ Dạ Huyền, mà chỉ đơn thuần cảm thấy tỷ tỷ mình kết hôn với Dạ Huyền là chịu ấm ức thiên đại, nhưng nàng không có chỗ trút giận, nên chỉ có thể oán giận Dạ Huyền.

Nhưng Chu Băng Y phần nhiều là đau lòng cho tỷ tỷ mình, Chu Ấu Vi.

Về sau, khi Chu Ấu Vi vì là nhất thể song phách dẫn đến tu luyện tẩu hỏa nhập ma, Chu Băng Y còn trực tiếp khóc nấc lên.

"Đi thôi tỷ tỷ, ta dẫn ngươi đi câu cá." Chu Băng Y kéo Chu Ấu Vi chạy về phía hậu sơn.

Mà lúc này, Dạ Huyền trở lại nhà mình, bắt đầu đúc tòa Thái Sơ Hồng Mông Nguyên Thủy Đạo Đài thứ hai.

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người ta chấn động đến tột đỉnh.

Phải biết rằng, người tu luyện bình thường sau khi đúc thành Đạo Đài, chỉ riêng việc khôi phục chân khí trong cơ thể đã cần khoảng một tháng, mà muốn đúc thành Đạo Đài mới lại càng cần thời gian lắng đọng rất lâu.

Cho dù là Lãnh Dật Phàm thiên tư bất phàm lúc trước, khoảng cách giữa việc đúc thành Đạo Đài thứ nhất và Đạo Đài thứ hai cũng là hai tháng.

Đây còn là vì Lãnh Dật Phàm được hưởng đãi ngộ cao nhất trong hàng đệ tử tại Hoàng Cực Tiên Tông.

Vậy mà hiện nay, Dạ Huyền thậm chí không cần bất kỳ tài nguyên tu luyện hay đan dược nào, chỉ bằng vào bản thân, trong thời gian ngắn ngủi ba ngày đã bắt đầu đúc thành Đạo Đài thứ hai.

Điều kinh khủng nhất là trong ba ngày này, Dạ Huyền không hề tu luyện mà lại đang giảng đạo cho các sư đệ, sư muội!

Kỷ lục kinh khủng thế này nếu bị người ta ghi nhớ, tuyệt đối sẽ lại được xưng là kỳ tích.

Nhưng đối với Dạ Huyền mà nói, việc này lại đơn giản như pha trà uống nước vậy.

Vào lúc Dạ Huyền đúc thành Đạo Đài thứ hai, các đệ tử khác của Hoàng Cực Tiên Tông cũng đồng lòng hướng về phía trước, bắt đầu bế quan tu luyện.

Sau khi nghe Dạ Huyền giảng đạo, bọn họ cảm thấy nội tâm mình như được gột rửa một lần, trở nên linh hoạt kỳ ảo.

Trạng thái này thích hợp nhất để tu luyện.

Cộng thêm việc Luyện Khí Đường mở lại, Luyện Dược Đường khí thế ngất trời luyện chế ba loại đan dược đã sớm thất truyền.

Toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông một mảnh tường hòa, mang theo dáng vẻ thịnh vượng phồn vinh.

Việc quật khởi dường như chỉ là vấn đề thời gian.

Ngược lại, Nhiếp Sơn và Vu Văn Lôi đang ở bên trong Hoàng Cực Tiên Tông lại chỉ cảm thấy trong lòng nôn nóng không yên.

Nhìn Hoàng Cực Tiên Tông phát triển ngày càng nhanh, bọn họ có chút không kìm nén được nữa.

Nhưng đồng thời bọn họ cũng biết, bên trong Hoàng Cực Tiên Tông có lão tổ trấn giữ, cả tam đại tu luyện thánh địa đều đã thất bại, nếu bọn họ cũng làm như vậy, tuyệt đối cũng sẽ thất bại vô cùng triệt để.

Chính vì vậy, bọn họ mới cảm thấy nôn nóng không gì sánh được.

"Không được, nhất định phải hành động!"

Bất kể là Nhiếp Sơn hay Vu Văn Lôi đều đã hoàn toàn không kìm nén được nữa.

Bọn họ có một loại trực giác, nếu cứ chờ đợi như vậy nữa, Hoàng Cực Tiên Tông sẽ ngày càng mạnh lên.

Đến lúc đó, bọn họ muốn cướp đoạt đại đế tiên công và tài nguyên tu luyện của Hoàng Cực Tiên Tông sẽ hoàn toàn không còn hy vọng.

Nghĩ đến đây, mỗi người bọn họ đều bắt đầu tính toán.

"Chuyến đi kim trì lần này, Lôi Vân Sơn của ta cũng có năm suất, nhưng chỉ dựa vào thực lực của bọn hắn thì có lẽ không làm gì được Dạ Huyền và Chu Ấu Vi, nhất định phải để bọn họ phái trưởng lão hộ tống, đến lúc đó để trưởng lão ra tay mới được..."

Vu Văn Lôi hạ quyết tâm, dùng bí pháp truyền tin tức về Lôi Vân Sơn.

Lôi Vân Sơn cũng là một bá chủ trong dãy Thiên Thanh Sơn mạch phương viên trăm ngàn dặm này, mặc dù không sánh bằng tam đại tu luyện thánh địa nhưng lại cường thịnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông rất nhiều, dưới trướng có hơn một nghìn tòa thành trì phồn vinh không gì sánh được, môn hạ đệ tử gần tám trăm ngàn, có thể nói là cường giả như mây.

Kim trì của Liệt Thiên Thượng Quốc mở ra, Lôi Vân Sơn cũng có năm suất.

Đến lúc đó sẽ có đệ tử đi, và khi đó Lôi Vân Sơn sẽ phái trưởng lão hộ tống, lặng lẽ ra tay với Dạ Huyền và những người khác...

Đây chính là tính toán của Vu Văn Lôi.

Kế hoạch này tuy không khiến Hoàng Cực Tiên Tông bị diệt vong nhưng lại có thể khiến Hoàng Cực Tiên Tông tổn thất một bộ phận đệ tử có tiềm lực lớn nhất.

Như vậy sẽ khiến Hoàng Cực Tiên Tông nguyên khí đại thương, đến lúc đó tất nhiên sẽ gây ra nội loạn trong Hoàng Cực Tiên Tông.

Vu Văn Lôi đã biết tầm quan trọng của Dạ Huyền đối với Hoàng Cực Tiên Tông.

Cho nên...

Hắc hắc!

Mà bên kia.

Nhiếp Sơn cũng đang xin chỉ thị Lưu Thiên Hạo xem có cần thông báo cho bên Cổ Vân thượng quốc hay không.

Lưu Thiên Hạo trầm tư hồi lâu, sau đó nảy ra một kế, nói: "Bên Cổ Vân thượng quốc nhất định sẽ phái mấy vị hoàng tử có tiềm lực khá cao đi kim trì, lúc ngươi truyền tin tức có thể thêm mắm thêm muối một chút về sự tích của Dạ Huyền, để bọn họ tự quyết định."

"Còn chúng ta thì đừng tham gia vào, tên Dạ Huyền kia thật sự rất đáng sợ."

"Ngoài ra, tam đại tu luyện thánh địa lần này chắc chắn cũng sẽ không để Hoàng Cực Tiên Tông yên ổn, đến lúc đó bọn họ cũng nhất định sẽ phái người đánh lén Dạ Huyền."

"Nhưng đến lúc đó ta cũng bị cuốn vào trong đó, cho nên ta phải tỏ ra kề vai chiến đấu cùng Dạ Huyền mới được."

Lưu Thiên Hạo híp mắt nói.

"Vâng, thiếu chủ." Nhiếp Sơn lĩnh mệnh.

Nhưng trong lòng Nhiếp Sơn lại cảm thấy cổ quái, hắn luôn có cảm giác vị thiếu chủ nhà mình này bây giờ cực kỳ sợ hãi Dạ Huyền, thậm chí không dám đối địch.

Điều này thật sự khiến Nhiếp Sơn có chút không ngờ tới.

Nếu cứ ở lại thêm một thời gian nữa, chỉ sợ thiếu chủ thật sự muốn trở thành đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông mất.

Nhiếp Sơn thầm than trong lòng.

Chuyện này có nên bẩm báo lên trên không đây...

Nhiếp Sơn rời khỏi động phủ, âm thầm suy nghĩ.

Một lát sau, ánh mắt Nhiếp Sơn trở nên hung ác, thầm nghĩ: "Nếu như thiếu chủ thật sự muốn hướng về Hoàng Cực Tiên Tông, lão phu này đi theo hắn cũng chẳng có ngày nào ngóc đầu lên được, chi bằng nhân cơ hội này quy hàng mấy vị hoàng tử kia!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play