Lúc này, bên ngoài cổng núi Hoàng Cực Tiên Tông, các mật thám đang điều tra trong bóng tối đều ngay lập tức truyền tin tức về chuyện vừa xảy ra về cho từng tông môn, thế lực của mình.

Khi các thế lực đó biết được việc Dạ Huyền mạnh mẽ ép lui ba vị trưởng lão đến từ ba đại thánh địa tu luyện, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Xem ra sau khi chiến thắng trong cuộc giao đấu với La Thiên Thánh Địa, Hoàng Cực Tiên Tông đã hoàn toàn bành trướng rồi nhỉ, đến cả ba đại thánh địa tu luyện cũng không thèm để vào mắt." Có tu sĩ lặng lẽ nói.

"Chậc chậc chậc, tuy Hoàng Cực Tiên Tông trong khoảng thời gian này quả thật có dấu hiệu trỗi dậy, nhưng đắc tội ba đại thánh địa tu luyện thì e là hậu quả khó lường rồi."

"Ta ngược lại lại cảm thấy ba đại thánh địa tu luyện sẽ không ra tay, nếu không thì bọn họ đã chẳng phái người tới đòi một lời giải thích, mà đã trực tiếp thân chinh rồi."

"Đúng vậy, nếu thật sự muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi.

Ta nghi ngờ bọn họ là do kiêng dè lão tổ của Hoàng Cực Tiên Tông ra tay, nên mới phái người đến thăm dò."

"Nói như vậy, e là trong thời gian ngắn sẽ không thể thấy được cảnh tượng đại chiến giữa hai bên."

"Nhưng cũng khó nói chắc được, năm tháng sau Nam Vực Quỷ Mộ mở ra, Hoàng Cực Tiên Tông đã có được tư cách tham gia, mà ba đại thánh địa tu luyện cũng có tư cách.

Đến lúc đó, nhất định sẽ phát sinh va chạm kịch liệt!"

"Cũng phải, không chừng ba đại thánh địa tu luyện này sẽ hành động nhắm vào thế hệ trẻ, đến lúc đó đem toàn bộ thế hệ trẻ của Hoàng Cực Tiên Tông ra trảm sát, vậy thì có trò hay để xem rồi."

"Hoàng Cực Tiên Tông này gần đây đúng là quá phô trương, đả kích bọn họ một chút cũng tốt, để tránh việc bọn họ không biết thu liễm..."

"..."

Những tiếng bàn tán như vậy không ngừng lan truyền trong các tông môn, thế lực xung quanh Hoàng Cực Tiên Tông.

Tuy nhiên, đối với tất cả những điều này, Hoàng Cực Tiên Tông đều không còn quá để tâm.

Hoàng Cực Phong, Hoàng Cực đại điện.

"Dạ Huyền, thật sự không cần cảnh giác sao?" Giang Tĩnh nhìn Dạ Huyền, nhíu mày hỏi: "Đám người kia thế nhưng nói muốn thân chinh Hoàng Cực Tiên Tông."

"Yên tâm, bọn họ không dám tới đâu." Dạ Huyền ngồi trên ghế, khẽ cười nói.

Chu Ấu Vi ngồi bên cạnh Dạ Huyền, không nói gì.

Đối diện, Khâu Văn Hãn, Vu Văn Lôi, Nhiếp Sơn cũng có mặt.

Vốn là đang thương nghị chuyện người của ba đại thánh địa tu luyện đến, nhưng Giang Tĩnh dường như đã giao toàn bộ quyền phát biểu cho Dạ Huyền.

Điều này khiến Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn không khỏi cảm thấy khó hiểu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Sao lại có cảm giác Hoàng Cực Tiên Tông này hoàn toàn do tên Dạ Huyền này làm chủ vậy...

Tông chủ bế quan, Giang Tĩnh trong một số chuyện lại luôn hỏi ý kiến Dạ Huyền.

Cảnh tượng đó quả thực khiến Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn có chút không tài nào hiểu nổi.

"Xem ra Dạ Huyền này mới là thiên tài mà Hoàng Cực Tiên Tông thật sự muốn bồi dưỡng, thậm chí đem cả thiên chi kiêu nữ như Chu Ấu Vi gả cho hắn chính là để trói buộc hắn lại." Vu Văn Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Trước đây, bọn họ đều cho rằng Dạ Huyền thực sự là một tên phế vật ở rể, khiến Hoàng Cực Tiên Tông mang tiếng xấu.

Nhưng trong khoảng thời gian một tháng này, bọn họ đã chứng kiến Dạ Huyền tạo ra kỳ tích.

Điều này cũng khiến ấn tượng của bọn họ đối với Dạ Huyền thay đổi.

Tên kia hoàn toàn không giống như lời đồn, mà là một vị thiên kiêu chân chính!

"Có thời gian nhất định phải đem tin tức này truyền về Lôi Vân Sơn mới được..." Vu Văn Lôi thầm nghĩ.

"Văn Lôi đại sư?" Giang Tĩnh lại gọi một tiếng.

"À?" Vu Văn Lôi lúc này mới hoàn hồn, phát hiện Dạ Huyền đang nhìn hắn, à không, là tất cả mọi người đang nhìn hắn.

"Vu cung phụng đây là đang nhớ nhà sao?" Dạ Huyền cười như không cười nói.

Lời này trực tiếp dọa Vu Văn Lôi toát mồ hôi lạnh, hắn vội nói: "Lão phu đang nghĩ đến thương thế của hai vị đồ nhi, cho nên không nghe rõ mọi người nói, mong được lượng thứ."

Nói rồi, Vu Văn Lôi chắp tay với Giang Tĩnh tỏ ý.

"Ta cũng vừa hỏi thăm về thương thế của Hoàng Triển và Văn Lâm." Giang Tĩnh vuốt cằm nói.

Vu Văn Lôi chợt tỉnh ra, cười nói: "Đa tạ Giang trưởng lão quan tâm, thương thế của hai vị đồ nhi đã ổn định, không bao lâu nữa là có thể khỏi hẳn."

"Vậy thì tốt." Giang Tĩnh nói.

"Đều là nhờ Ngô trưởng lão y thuật cao siêu." Vu Văn Lôi nói.

Dạ Huyền liếc nhìn Vu Văn Lôi một cái, chậm rãi nói: "Nửa tháng sau, để hai người bọn họ theo ta cùng đến kim trì của Liệt Thiên Thượng Quốc."

"Bọn họ cũng đi?" Giang Tĩnh, Khâu Văn Hãn lập tức kinh ngạc không thôi.

Không chỉ Giang Tĩnh, Khâu Văn Hãn, mà ngay cả Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn cũng kinh ngạc nhìn về phía Dạ Huyền, ánh mắt đầy nghi hoặc khó hiểu.

Theo lý mà nói, bất kể là Vu Văn Lôi hay Nhiếp Sơn, bọn họ đều chưa được giải trừ hiềm nghi.

Hoàng Triển và Văn Lâm là đồ đệ của Vu Văn Lôi, tự nhiên cũng có hiềm nghi là gian tế, vậy mà Dạ Huyền lại để bọn họ cùng đi kim trì?

Kim trì năm năm mới mở một lần, có hiệu quả tẩy kinh phạt tủy, số lượng người tham gia lại có hạn, lẽ ra phải dành cho người của mình mới đúng, tại sao lại cho những kẻ có hiềm nghi như bọn họ chứ?

Cảm nhận được sự nghi hoặc của bọn họ, Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, nói: "Hoàng Triển và Văn Lâm lần này trong đại hội giao lưu, tuy không thể giành chiến thắng nhưng cũng coi như đã lập không ít công lao cho tông môn ta, cộng thêm tiềm lực của bọn họ cũng phi thường, cho bọn hắn một suất cũng không có gì."

"Ngoài ra, Lưu Thiên Hạo cũng đi cùng."

Hắn làm sao không nhìn ra được, bất kể là Hoàng Triển, Văn Lâm, hay Lưu Thiên Hạo, đều tồn tại vấn đề rất lớn.

Chuyến đi kim trì nửa tháng sau sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng.

Mang theo bọn họ, tự nhiên là có tác dụng riêng.

"Được rồi."

Thấy Dạ Huyền đã nói vậy, Giang Tĩnh và mọi người tuy trong lòng còn nghi vấn nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Bọn họ rất rõ ràng, nếu Dạ Huyền đã nói như vậy thì khẳng định là có lý do của hắn.

Còn về lý do gì, bọn họ cũng không hỏi tới.

Với sự hiểu biết của bọn họ về Dạ Huyền, họ biết hắn chắc chắn sẽ không nói nhiều.

"Đến lúc đó, Ấu Vi, Băng Y đều theo ta cùng đi." Dạ Huyền nói.

Chu Ấu Vi khẽ gật đầu.

Giang Tĩnh lại nói: "Băng Y cũng đi?"

Dạ Huyền gật đầu nói: "Nàng hiện tại mới chỉ ở cảnh giới Đạo Đài, cần phải đặt nền móng thật tốt.

Thiên phú của nàng không hề thua kém Ấu Vi."

Đối với vị tiểu di tử miệng lưỡi chua ngoa nhưng lòng dạ mềm yếu này, Dạ Huyền vẫn rất coi trọng.

Trên người Chu Băng Y, Dạ Huyền nhìn thấy một thứ không tầm thường.

Nếu đã quyết định muốn vực dậy Hoàng Cực Tiên Tông, chỉ dựa vào một mình hắn tự nhiên là không thể, nhất định phải dẫn dắt cả những người khác của Hoàng Cực Tiên Tông cùng tiến lên.

Sự suy tàn của Hoàng Cực Tiên Tông, ngoài việc chiến lực đỉnh cấp suy yếu, cũng là bởi vì các đệ tử hậu bối không có minh sư chỉ bảo.

Nhưng có Dạ Huyền ở đây thì sẽ không thiếu minh sư.

Là Vạn Cổ Đế Sư, Bất Tử Dạ Đế, hắn đã dạy dỗ ra quá nhiều người vô địch rồi.

Trước tiên, giúp đám tiểu tử này đặt nền móng vững chắc là điều vô cùng quan trọng.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo:

"Khởi bẩm Tông chủ phu nhân, bên ngoài có Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc đại sư của Đan Vân Tông và Đan Nguyên đại sư của Luyện Dược Sư Công Hội cùng nhau đến, muốn bái phỏng tông môn ta."

"Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc đại sư, Đan Nguyên đại sư?!"

Nghe thấy ba danh xưng này, tất cả mọi người trong điện đều vô cùng kinh ngạc.

"Đó đều là các đại sư luyện dược lừng danh, tại sao họ lại đến thăm tông môn ta?!" Giang Tĩnh bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.

"Chẳng lẽ là đến bái phỏng Ngô lão đệ?" Khâu Văn Hãn cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn cũng nghi hoặc không thôi.

Về Hoa Phong lão nhân, Liêu Nhạc đại sư, Đan Nguyên đại sư, bọn họ đều đã từng nghe qua đại danh, thậm chí còn từng mua đan dược do các vị ấy luyện chế, cho nên trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

"Nếu không có gì bất ngờ, chắc là tìm ta." Dạ Huyền sờ sờ mũi, nhẹ nhàng nói.

"Tìm ngươi?!"

Tất cả mọi người đều lộ vẻ không tin.

Nhất là Vu Văn Lôi và Nhiếp Sơn, trong lòng thầm chế nhạo.

Bọn họ thừa nhận Dạ Huyền đúng là một thiên tài hiếm có, nhưng những nhân vật như vậy lại đến bái phỏng một tên nhóc miệng còn hôi sữa sao?

Đây tuyệt đối không thể nào.

Nhân vật có thể khiến cả ba vị đại sư này cùng đến bái phỏng, vậy khẳng định phải là một nhân vật vô cùng nổi danh trong giới luyện dược.

Nhưng trong toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông, luyện dược sư duy nhất có thể xem là có trình độ cũng chỉ có một mình Ngô Kính Sơn.

Ngô Kính Sơn là Lục Đỉnh Luyện Dược Sư, bản thân lại xuất thân từ Đông Hoang Dược Các, cho nên địa vị trong giới luyện dược không hề thấp.

Vị Hoa Phong lão nhân kia, nói một cách nghiêm túc, còn được coi là sư huynh của Ngô Kính Sơn.

"Nghĩ đi nghĩ lại, hơn phân nửa là đến bái phỏng Ngô trưởng lão rồi." Nhiếp Sơn nhẹ giọng nói.

"Cứ ra xem sao đã." Giang Tĩnh nghi ngờ liếc nhìn Dạ Huyền một cái, rồi mới lên tiếng nói.

"Các ngươi đi đi, ta ở đây chờ các ngươi." Dạ Huyền ngáp một cái.

Hôm nay dậy sớm quá, quả thực có chút chưa tỉnh ngủ.

Nếu không phải biết hôm nay người của ba đại thánh địa tu luyện sẽ đến, hắn giờ này chắc vẫn còn đang ngủ trên giường.

Ngủ mới là phương pháp tốt nhất để khôi phục hồn lực.

Ngày hôm qua giúp nhạc phụ khôi phục Hoàng Cực Đế Đạo, quả thực rất hao tổn tâm sức.

"Được, ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi đón tiếp." Giang Tĩnh cũng không cưỡng cầu.

"Đi thông báo cho Ngô sư huynh một tiếng." Giang Tĩnh nói với một vị đệ tử ngoài cửa.

Để cho chắc ăn, biết đâu ba vị đại sư thực sự là đến bái phỏng Ngô Kính Sơn, vẫn nên gọi ông ấy đến thì thỏa đáng hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play