Dạ Huyền ổn định tâm trạng, liền ngồi xếp bằng dưới đất.
Chốc lát sau, vạn cổ đế hồn khẽ động.
Vù vù ———— Sau một khắc, toàn bộ vùng đất tông môn Hoàng Cực Tiên Tông đều nằm dưới sự dò xét của Dạ Huyền.
Dạ Huyền quét mắt một vòng, sau đó thu tầm nhìn về bên trong Lão Hoàng Cực Điện.
Lão Hoàng Cực Điện phi thường hùng vĩ, chiếm cứ một khu vực phương viên 3000 mét.
Chu Tử Hoàng cầm tàn quyển Hoàng Cực Đế Đạo, dựa theo lời Dạ Huyền nói mà đi lại khắp nơi.
Trong lúc đi lại, Chu Tử Hoàng cũng thường xuyên chú ý tàn quyển Hoàng Cực Đế Đạo trong tay, đề phòng vạn nhất.
Đi trong Lão Hoàng Cực Điện này, Chu Tử Hoàng mang theo một nỗi nhớ lại, cũng mang theo sự sùng kính cùng một chút áy náy.
Hoàng Cực Tiên Tông đã từng huy hoàng đến nhường nào.
Sau đó hiện tại lại luân lạc đến mức tùy tiện một tông môn nào cũng dám đến khi dễ Hoàng Cực Tiên Tông.
Điều này làm Chu Tử Hoàng sinh lòng áy náy, cảm thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.
Một ngày nào đó, bổn tông sẽ khiến Hoàng Cực Tiên Tông trở lại đỉnh phong, tìm về vinh quang ngày xưa, quân lâm toàn bộ đại địa Đạo Châu!
Chu Tử Hoàng thầm thề trong lòng.
Dạ Huyền vẫn luôn dò xét, cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, hồn niệm khẽ nhúc nhích.
Vù vù ———— Sau một khắc, tàn quyển Hoàng Cực Đế Đạo trong tay Chu Tử Hoàng thình lình thoát khỏi tay hắn, huyền phù giữa không trung, bạo phát ra từng trận tiên quang!
"Đây..."
Chu Tử Hoàng tức khắc cả kinh, liền chuẩn bị đưa tay cầm lại, nhưng thấy từng trận dị tượng kia thì cũng thất thần trong chốc lát, chợt ngược lại hít một hơi khí lạnh, trong con ngươi mang theo vẻ vui mừng.
"Dạ Huyền nói là thật!"
"Tổ sư gia thật sự đã lưu lại ấn ký ở chỗ này!"
Chu Tử Hoàng kinh hỉ không gì sánh được.
Hoàng Cực Đế Đạo nếu thật sự có thể khôi phục hoàn toàn vào hôm nay, thì đối với toàn bộ Hoàng Cực Tiên Tông mà nói, tuyệt đối là đại hỷ sự trời ban!
Dưới sự khẩn trương và mong chờ của Chu Tử Hoàng, tàn quyển Hoàng Cực Đế Đạo được tiên quang bao phủ, ngay sau đó, phần thiếu phía trước lại chậm rãi nổi lên.
Chữ viết cổ xưa lại vang vang mạnh mẽ như kim tự.
Mặc dù không có trang giấy chống đỡ, nhưng lại huyền phù giữa không trung, tự động sắp xếp, đều đối ứng với tàn quyển.
Rất nhanh, quyển thứ nhất của tàn quyển Hoàng Cực Đế Đạo đã khôi phục hoàn chỉnh.
Vù vù ———— Theo quyển thứ nhất Hoàng Cực Đế Đạo khôi phục hoàn chỉnh, tiên quang tiêu tán, Hoàng Cực Đế Đạo bay trở về trên tay Chu Tử Hoàng.
Chu Tử Hoàng hai tay dâng lên, nhìn Hoàng Cực Đế Đạo vốn không đủ nay đã khôi phục hoàn chỉnh, kích động không biết nên nói gì, đã lệ nóng doanh tròng.
"Trở về báo cho Dạ Huyền!"
Cuối cùng, Chu Tử Hoàng quyết định phải báo tin tức tốt này cho Dạ Huyền trước!
Chu Tử Hoàng mang theo Hoàng Cực Đế Đạo hướng về đại điện trung tâm của Lão Hoàng Cực Điện mà đi.
Rất nhanh, Chu Tử Hoàng trở lại bên trong đại điện.
"Dạ Huyền, Hoàng Cực Đế Đạo đã khôi phục hoàn chỉnh!"
Chu Tử Hoàng mang theo bản Hoàng Cực Đế Đạo hoàn chỉnh, nhanh chóng nói, trong con ngươi mang theo sắc vui mừng khó có thể che giấu.
Bất quá, khi hắn nhìn thấy Dạ Huyền, sắc mặt cũng trầm xuống: "Dạ Huyền!"
Chu Tử Hoàng trong nháy mắt lắc mình đến bên cạnh Dạ Huyền, đỡ lấy hắn, trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì?!"
Lúc này Dạ Huyền sắc mặt tái nhợt không nói, thất khiếu đều đang chảy máu!
Khí tức cả người yếu ớt đến cực điểm!
Dạ Huyền miễn cưỡng lấy lại tinh thần, khoát khoát tay, suy yếu nói: "Vừa rồi Liệt Thiên Đại Đế đã cưỡng ép báo mộng cho ta, bảo là muốn khôi phục bản hoàn chỉnh quyển thứ nhất của Hoàng Cực Đế Đạo, nhưng cần thông qua ta làm môi giới, cho nên đã tiêu hao rất nhiều tinh khí thần."
"Thế nào, quyển thứ nhất Hoàng Cực Đế Đạo đã khôi phục hoàn chỉnh sao?"
Dạ Huyền vẻ mặt suy yếu nhìn Chu Tử Hoàng.
Chu Tử Hoàng nghe vậy không khỏi động dung, hắn trịnh trọng nhìn Dạ Huyền, lấy Hoàng Cực Đế Đạo trong tay ra nói: "Ngay vừa rồi, lúc bổn tông đi đến ngoài điện thì dị tượng đột nhiên sinh ra, sau đó Hoàng Cực Đế Đạo liền khôi phục."
Nguyên lai lời Dạ Huyền nói là thật!
Nói cách khác, Dạ Huyền thật sự nhận được ám chỉ của tổ sư gia!
Mà vừa rồi hoàn toàn là do tổ sư gia thông qua Dạ Huyền làm môi giới để khôi phục lại Hoàng Cực Đế Đạo.
Dạ Huyền quả thực chính là người được tổ sư gia chọn trúng!
Chu Tử Hoàng thầm nghĩ trong lòng.
Điều này cũng làm Chu Tử Hoàng tiêu trừ một ít hoài nghi đối với Dạ Huyền.
Dạ Huyền vì để Hoàng Cực Đế Đạo khôi phục hoàn chỉnh mà tinh khí thần đều suýt nữa hao tổn hết sạch, đây đối với một tu sĩ Thần Môn cảnh mà nói, tiêu hao có thể nói là cực lớn!
Dạ Huyền nhìn Hoàng Cực Đế Đạo trong tay Chu Tử Hoàng, khẽ mỉm cười nói: "Nếu đã khôi phục thì tốt rồi, ngươi cất kỹ đi."
Chu Tử Hoàng ngẩn người một chút, nghi ngờ nói: "Không phải tổ sư gia giao phó Hoàng Cực Đế Đạo cho ngươi sao?"
Dạ Huyền khẽ lắc đầu, suy yếu nói: "Hắn nói ngươi mới là người thích hợp nhất để tu luyện Hoàng Cực Đế Đạo, ta không thích hợp."
"Cho nên ngươi cất kỹ đi, hắn bảo ngươi đừng cho bất kỳ kẻ nào biết, cho dù là lão tổ cũng không được."
Sắc mặt Chu Tử Hoàng biến đổi một trận, tức khắc cảm giác được một áp lực vô hình, cau mày nói: "Đây thật sự là lời tổ sư gia nói?"
"Đúng." Dạ Huyền gật đầu nói: "Hắn nói tạm thời chỉ khôi phục quyển thứ nhất, chờ ngươi tu luyện xong rồi lại đến nơi này khôi phục quyển thứ hai."
"Trọng trách dẫn dắt Hoàng Cực Tiên Tông quật khởi liền giao trên người ngươi."
Dạ Huyền trịnh trọng nói.
Trên thực tế, đây đương nhiên là giả.
Nào có tổ sư gia nào, nào có ám chỉ gì của Liệt Thiên Đại Đế.
Toàn bộ đều là do Dạ Huyền hư cấu mà thôi.
Hoàng Cực Đế Đạo cũng là do Dạ Huyền thông qua vạn cổ đế hồn, lợi dụng hồn niệm cường đại cưỡng ép khôi phục lại.
Nhưng việc tu phục một bộ đại đế tiên công, hơn nữa còn là loại đại đế tiên công đỉnh cấp này, là gian nan dường nào.
Nếu là năm đó, Dạ Huyền tùy tùy tiện tiện liền làm xong.
Nhưng bây giờ vạn cổ đế hồn của hắn đang ở giai đoạn khôi phục, hồn lực cũng chỉ có thể vận dụng một bộ phận.
Điểm mấu chốt nhất là đạo thể của Dạ Huyền đang ở giai đoạn thức tỉnh sơ cấp, sau khi vận dụng hồn lực sẽ xuất hiện phụ tải.
Thất khiếu chảy máu chính là một tín hiệu.
Nếu như tiếp tục khôi phục quyển thứ hai nữa, Dạ Huyền chỉ sợ là sẽ trực tiếp rơi vào hôn mê.
Cho nên Dạ Huyền mới nói gì mà tạm thời chỉ khôi phục quyển thứ nhất, đợi Chu Tử Hoàng tu luyện xong quyển thứ nhất rồi mới khôi phục quyển thứ hai.
"Được!" Chu Tử Hoàng không nói thêm gì, chỉ nói một chữ.
Nhưng hắn vẫn cảm nhận được trách nhiệm nặng tựa vạn cân.
Điều này không làm hắn khẩn trương, ngược lại làm hắn cảm nhận được một loại trách nhiệm lớn lao hơn.
Tuyệt đối phải để Hoàng Cực Tiên Tông quật khởi!
Không phụ kỳ vọng của tổ sư gia!
"Bổn tông chữa thương cho ngươi trước đã." Chu Tử Hoàng thấy Dạ Huyền khí tức yếu ớt, không khỏi lo lắng nói.
"Không cần, tiễn ta về nhà ngủ một giấc là được." Dạ Huyền cự tuyệt.
Hắn chỉ đơn thuần là vì sử dụng hồn lực quá nhiều, dẫn đến thể phách không chịu nổi, rất mệt mỏi, ngủ là phương pháp khôi phục tốt nhất.
"Được." Thấy vậy, Chu Tử Hoàng cũng không kiên trì nữa, mang theo Dạ Huyền phi thân trở lại Hoàng Cực Phong.
Trên Hoàng Cực Phong, Chu Ấu Vi đang đợi.
Khi thấy Dạ Huyền thất khiếu chảy máu, khí tức suy yếu tới cực điểm, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Ấu Vi trở nên trắng nhợt, trong con ngươi dâng lên vẻ khẩn trương.
"Dạ Huyền, ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là hơi mệt một chút." Dạ Huyền mỉm cười.
Nhưng vì thất khiếu chảy máu nên nhìn qua có vẻ hơi dữ tợn.
Phảng phất như một con lệ quỷ vậy...
"Phụ thân dẫn hắn đi làm gì vậy?" Chu Ấu Vi thấy cảnh tượng như vậy, chủ động tiến lên đỡ Dạ Huyền, có chút trách cứ mà ngầm trừng Chu Tử Hoàng một cái.
Chu Tử Hoàng sờ mũi một cái, có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến công lao của Dạ Huyền lại nghiêm mặt nói: "Ấu Vi, Dạ Huyền là một người đàn ông tốt, ngươi nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng, không thể để hắn chịu ủy khuất, nếu không vi phụ có thể sẽ tìm ngươi gây phiền phức đó."
Chu Ấu Vi có chút sững sờ, chốc lát sau khuôn mặt xinh đẹp nóng lên, thấp giọng nói: "Phụ thân đang nói gì vậy, Ấu Vi nghe không hiểu."
"Hai ngươi đều thành thân một năm rồi, người còn ngại ngùng." Chu Tử Hoàng liếc Chu Ấu Vi một cái, chốc lát sau lại nói với Dạ Huyền: "Hảo nữ tế, ngươi phải tự mình bỏ qua cho nhiều, nữ nhi này của ta từ nhỏ đã là một tiểu ngốc tử."
"Coi như ta không quấy rầy các ngươi nữa, chuồn trước đây."
Nói xong, Chu Tử Hoàng nhanh bước rời đi, lúc đi còn nháy mắt với Dạ Huyền.
Chỉ có điều, cảnh này đã lọt vào mắt Chu Ấu Vi.
Chu Ấu Vi vẻ mặt nghi ngờ nhìn bóng lưng Chu Tử Hoàng, lại nhìn Dạ Huyền bên cạnh một chút, nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc đã đi làm gì vậy, vì sao phụ thân lại nói những lời này?"
"Trước đây tuy bề ngoài hắn không phản đối ta và ngươi thành thân, nhưng cũng ngấm ngầm phê bình rất nhiều, sao bây giờ lại hoàn toàn giống như nương thân vậy..."
Trước đây, không một ai coi trọng hôn nhân của nàng và Dạ Huyền.
Đến bây giờ, mẫu thân, muội muội, phụ thân, toàn bộ đều thay đổi thái độ.
"Đại khái đây chính là nhân cách mị lực đi." Dạ Huyền thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Chu Ấu Vi tức khắc tức đến tối mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Thật muốn tìm cái gương cho ngươi soi xem bộ dạng bây giờ của ngươi, giống hệt một con quỷ, còn nhân cách mị lực..."
"?! "
"Dạ Huyền!"
Chu Ấu Vi vẫn còn đang lầm bầm, lại phát hiện Dạ Huyền hai mắt trợn trắng, cơ thể vô lực ngã về phía nàng.