"Giết người này đi, lời thừa quá nhiều." Thiên Huyết lão ma âm hiểm nói.

"Bổn tông xem các ngươi ai dám!"

Chu Tử Hoàng bùng nổ.

Khí tức kinh khủng như dời núi lấp biển mãnh liệt bung ra.

Chỉ thoáng chốc, trên trăm vị người áo đen phần lớn đều lộ vẻ ngưng trọng.

Ngay cả Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân cũng hơi liếc mắt.

"Không thể không nói Chu Tử Hoàng ngươi rất có thực lực, nếu cho ngươi thêm ít thời gian, chỉ sợ ngươi thật sự có thể dẫn dắt Hoàng Cực Tiên Tông quật khởi." Thiên Huyết lão ma nói.

"Chỉ tiếc hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi."

"Hoàng Cực Tiên Tông chỉ xứng ở trong bụi bặm ăn tro!"

Ầm ầm ————

Trong sát na, trên thân Thiên Huyết lão ma thình lình có từng luồng mùi máu tươi mênh mông mãnh liệt tỏa ra, khiến người ta cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy.

Ma khí nồng nặc giống như ma thủ dữ tợn vậy liên tục lan ra, trực tiếp ngang hàng với Chu Tử Hoàng.

"Động thủ!"

Cùng lúc đó, vị thái thượng trưởng lão kia của Linh Khư Thánh Địa, cũng chính là chủ nhân của giọng nói thẳng thắn  Vũ Long Châu, đột nhiên hạ lệnh.

Rầm rầm rầm ————

Trong nháy mắt, toàn bộ đạo trường Vạn Thịnh Sơn bị khí tức vô tận bao trùm.

Các loại khí thế hủy diệt nghiền nát phô thiên cái địa trấn áp tới.

Hồng Vân Liệt bảo hai vị Phó Viện Trưởng và đám học viên Liệt Thiên Thư Viện lui về một góc, còn bản thân thì lao đến trấn áp Chu Tử Hoàng.

Tuy Hồng Vân Liệt tuyên bố phải giết Dạ Huyền.

Nhưng điểm mấu chốt nhất của trận chiến này là ở Chu Tử Hoàng.

Chỉ cần bắt được Chu Tử Hoàng.

Hết thảy đều dễ nói.

Nhưng nếu chưa bắt được Chu Tử Hoàng, thì vẻn vẹn một Dạ Huyền cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục.

Nếu đã động thủ thì tự nhiên không còn khả năng cứu vãn, Hồng Vân Liệt đương nhiên cũng muốn hạ thủ độc ác, phối hợp với tam đại tu luyện thánh địa giết chết Chu Tử Hoàng trước rồi nói.

"Không phải chứ..." Trong đám người, Lưu Thiên Hạo thấy cảnh này thì cả người đều ngây ra.

Hắn đến Hoàng Cực Tiên Tông là muốn đi theo Hoàng Cực Tiên Tông để lấy được đại đế tiên công mà.

Lúc này đại đế tiên công còn chưa lấy được mà đã sắp bị người của tam đại tu luyện thánh địa giết chết sao?!

Đây con mẹ nó cũng quá xui xẻo!?

"Ta mẹ nó đến Hoàng Cực Tiên Tông đây hoàn toàn chính là một cái quyết định sai lầm tới cực điểm!" Lưu Thiên Hạo thầm chửi trong lòng.

Chuyện này quá tệ rồi.

Lưu Thiên Hạo thậm chí muốn dùng thủ đoạn bảo mệnh chạy trốn.

"Không đúng, không đúng, Dạ Huyền kia nói không chừng hắn còn có biện pháp gì đó."

Lưu Thiên Hạo tỉnh táo lại, không kích động nữa mà nhìn về phía Dạ Huyền.

Quả nhiên, hắn không nhìn thấy chút kinh hoảng nào trên mặt Dạ Huyền, chỉ có vẻ phong khinh vân đạm.

Dường như...

Đã sớm tính đến nước này!?

"Chậc chậc chậc, thực sự là một chút kiên nhẫn cũng không có, nóng nảy không chịu được."

Lúc này, Dạ Huyền thấy mọi người đều đã động thủ, không nhịn được lắc đầu bật cười.

"Phu quân, người có phương pháp phá giải không?" Chu Ấu Vi phi thân đáp xuống bên cạnh Dạ Huyền, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ cảnh giác nhìn bốn phía, nhẹ giọng hỏi.

Rất nhiều đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông cũng vây quanh phía sau Dạ Huyền, thần sắc hoảng sợ.

Nghe được câu hỏi của Chu Ấu Vi, mọi người cũng đều nhìn về phía Dạ Huyền, mang theo một chút mong đợi.

"Đại sư huynh, có biện pháp không?"

"Chỉ bằng chút tính toán đó của mấy tên này mà cũng muốn mưu hại ta, thật đúng là buồn cười."

Dạ Huyền nhìn hơn trăm vị người áo đen cùng với bốn người Hồng Vân Liệt, Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu đang liên thủ đánh Chu Tử Hoàng, cười nhạt một tiếng.

Đang lúc nói chuyện, Dạ Huyền nhẹ nhàng giậm chân một cái.

Ùng ùng ————

Sau một khắc, một cảnh tượng kinh người xảy ra.

Vân Sơn Khốn Thần Trận.

Vậy mà lại sụp đổ nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Bốn người Hồng Vân Liệt, Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu vốn đã bắt đầu chiến đấu đều cảm thấy thân thể lắc lư một cái, suýt nữa rơi xuống.

"Không ổn, đại trận bị phá!?"

Lúc này, có người áo đen kinh hoảng gào thét.

"Cái gì?!" Đám người Thiên Huyết lão ma còn chưa ổn định thân hình, nghe thấy thế thì suýt nữa tè ra quần.

Vân Sơn Khốn Thần Trận bị phá giải?!

Chuyện quái gì thế này!

Đây chính là linh trận bát giai chân chính đó!

Trong phạm vi tám vạn dặm này, cũng chỉ có tam đại tu luyện thánh địa mới có khả năng bỏ ra thủ bút như vậy.

Vì thế bọn họ cũng đã tốn không ít công phu.

Nhưng mà hiện tại, đại trận này lại chưa chống đỡ được dù chỉ một nén nhang đã bị người ta phá giải?!

"Chẳng lẽ Hoàng Cực Tiên Tông đã sớm ngờ tới điểm này, cho nên đã mời một vị cao thủ trấn giữ bên ngoài để phá vỡ trận pháp!?" Mấy người đều suy nghĩ trăm mối, thầm kinh hãi.

Chu Tử Hoàng cũng chớp lấy cơ hội này, tung một trận cuồng công mãnh liệt về phía bốn người, khiến bọn họ không thể không tạm thời bức lui.

"Xảy ra chuyện gì?" Chu Tử Hoàng cũng nhíu mày, liếc mắt nhận ra có điều không thích hợp.

Vân Sơn Khốn Thần Trận sao lại bị phá!?

Hắn không cho rằng đây là tam đại tu luyện thánh địa hồi tâm chuyển ý mà chủ động tháo dỡ.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!

"Nhanh, ngăn Chu Ấu Vi và Dạ Huyền lại!"

Vân Sơn Khốn Thần Trận đột ngột bị phá giải khiến người của tam đại tu luyện thánh địa hoảng hốt, Vũ Long Châu nhanh chóng hạ lệnh.

"Giết!"

Sau khi hạ lệnh, bốn người Vũ Long Châu lại lần nữa xông về phía Chu Tử Hoàng.

Mà những cao thủ tinh nhuệ còn lại toàn bộ đều phóng về phía đám người Dạ Huyền và Chu Ấu Vi.

Chuyện này nhất thời khiến sắc mặt đám đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều sợ đến trắng bệch.

"Phu quân!" Chu Ấu Vi khẽ quát một tiếng, chân khí toàn thân khuấy động, dường như định ra tay.

Dạ Huyền lại đưa tay kéo Chu Ấu Vi lại, cười nói: "Không cần ra tay, chúng ta cứ nhìn là được rồi."

Chu Ấu Vi dừng lại, khí tức ngưng trệ, lo lắng nói: "Không ra tay nữa thì muộn mất."

"Không sao." Dạ Huyền mỉm cười, không hề hoảng hốt.

Hưu hưu hưu ————

Đã có người áo đen ra tay, chém ra từng đạo kiếm khí thẳng về phía các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông.

Điều này gây nên sự khủng hoảng cho các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông.

Ầm!

Đúng lúc này.

Một đạo khí thế mênh mông vô ngần, tựa như thương thiên giáng xuống, kinh khủng vô cùng.

Ngay sau đó.

Một đạo hư ảnh đột nhiên xuất hiện trên không trung đạo trường Vạn Thịnh Sơn.

Là một vị lão nhân áo trắng ngồi xếp bằng trong hư không, toàn thân bán trong suốt, phảng phất như có thể tan đi bất cứ lúc nào.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, lão nhân áo trắng chậm rãi ấn tay phải xuống.

Oanh ————

Một bàn tay bán trong suốt che khuất bầu trời, bao phủ toàn bộ đạo trường Vạn Thịnh Sơn, đột nhiên rơi xuống.

"Xong đời!"

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời kia ầm ầm rơi xuống.

Một chưởng kia dường như muốn đập nát toàn bộ đạo trường Vạn Thịnh Sơn.

"A ———— "

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó lại đột ngột ngừng bặt.

Đó là đám người áo đen kia bị đánh thành huyết vụ.

Dưới bàn tay khổng lồ đó, không một ai có thể ngăn cản.

Ngay khoảnh khắc chạm phải, liền bị đánh thành huyết vụ, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ tinh nhuệ của tam đại tu luyện thánh địa đều chết hết.

"Không ổn!"

Bốn người Thiên Huyết lão ma này đều đột nhiên biến sắc, cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng không thể chống đỡ, muốn tránh né.

Nhưng mà luồng khí thế kinh khủng mênh mông vô cùng này lại khiến bọn họ hoàn toàn không cách nào tránh né!

Gần như trong nháy mắt, bốn người Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu, Hồng Vân Liệt toàn bộ đều bị trấn áp xuống mặt đất đạo trường.

Ầm ầm!

Mặt và cơ thể của bốn người đều bị ép chặt xuống mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy.

"Phốc ———— "

Bốn vị cường giả đã thành danh từ lâu đều đột ngột phun ra một ngụm tiên huyết.

Nhưng mà, điều khiến người ta không ngờ là.

Chu Tử Hoàng, mọi người của Hoàng Cực Tiên Tông và cả học viên của Liệt Thiên Thư Viện đều không hề nhận lấy một chút thương tổn nào.

Phảng phất như một chưởng kia đã bỏ qua bọn họ!

Ngơ ngác!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Thế cục thay đổi bất ngờ.

Một giây trước Hoàng Cực Tiên Tông còn bị ép vào thế hạ phong tuyệt đối, trong nháy mắt đã đảo ngược.

Mà nhìn lại người của tam đại tu luyện thánh địa, trong nháy mắt chỉ còn lại bốn người Thiên Huyết lão ma, Tú Thủy chân nhân, Vũ Long Châu, Hồng Vân Liệt.

Nhưng mà bốn người này cũng đổ máu tại chỗ, bị thương nặng suýt mất mạng.

Điều này khiến trong lòng bốn người tràn ngập nỗi sợ hãi vô tận!

"Sao có thể chứ!?"

Bọn họ hoảng sợ bất an.

"Vì sao, vì sao..."

"Vì sao lão tổ Hoàng Cực Tiên Tông còn có thể ra tay?!"

Bọn họ hoảng sợ tột độ.

Mà nhìn lại mọi người Hoàng Cực Tiên Tông, sau một thoáng sững sờ ngắn ngủi, đều kinh ngạc hét lên.

"Đây là trời giúp tông ta sao?!"

"Đại sư huynh một cước giẫm chết hết đám người này sao?!"

"Mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ chỉ thấy Dạ Huyền giậm chân một cái.

Cảnh giới của bọn họ không cao, toàn bộ sự việc vừa rồi đều xảy ra trong nháy mắt, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Lão tổ!"

Chu Tử Hoàng, Khâu Văn Hãn, Lỗ Thừa Đức cũng nhìn về phía bóng mờ trên không trung kia, mừng rỡ không thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play