"Sư đệ!"
Hoàng Triển kinh hô một tiếng, cả người trong nháy mắt vút lên không, bay đến tiếp được Văn Lâm đang vững vàng rơi xuống.
Nhìn Văn Lâm mặt đầy máu tươi, lồng ngực lõm xuống, đã hôn mê, sắc mặt Hoàng Triển u ám đáng sợ.
Tuy lúc thường hắn đối với Văn Lâm không có sắc mặt tốt đẹp gì, nhưng tình cảm hai người sâu đậm, hôm nay thấy Văn Lâm bị đánh thê thảm như thế, làm sư huynh, hắn làm sao có thể nhịn được?!
"Các ngươi chơi xấu!"
"Trận đấu còn chưa kết thúc đã chủ động lên sàn? Có ai làm như vậy không?!"
Nhưng mà việc Hoàng Triển đột nhiên ra tay cũng khiến cho học viên Liệt Thiên Thư Viện tức giận mắng không thôi.
Ngay cả Trương Nhan Lương cũng không nhịn được khẽ cau mày nói: "Hoàng Cực Tiên Tông làm trái quy củ rồi chứ?"
Đệ tử phe Hoàng Cực Tiên Tông đều có sắc mặt khó coi không thôi, lại không tìm được lời nào để bác bỏ.
Bọn họ vốn đang cho rằng Văn Lâm sắp thắng rồi, không ngờ Lâm Phi Viêm lại biến thái đến vậy, cứng rắn chống đỡ một chiêu Hàn Băng Chưởng của Văn Lâm mà không chịu bất cứ tổn thương nào, đồng thời phản kích ngay lập tức, trực tiếp đánh phế Văn Lâm!
Phải biết, Văn Lâm thế nhưng là Địa Nguyên thất trọng đỉnh cấp Phong Hầu, thực lực ngang với Lưu Thiên Hạo, mà lúc nãy ra tay lại vẫn bại thảm như vậy, quả thực khiến bọn họ không thể ngờ tới.
"Lâm Phi Viêm, ngươi vì sao ra tay tàn nhẫn như vậy?" Hoàng Triển ôm lấy Văn Lâm, mắt lạnh nhìn Lâm Phi Viêm, ánh mắt u ám.
Ánh mắt Lâm Phi Viêm yên tĩnh, cười nhạt một tiếng nói: "Thật không dám giấu giếm, tại hạ vừa rồi đã thu lực, nếu không sư đệ của ngươi đã thịt nát xương tan rồi."
Hoàng Triển nghe vậy trực tiếp tức quá hóa cười, giận dữ nói: "Vừa rồi nếu không phải ta kịp thời tiếp được, chỉ sợ ngươi còn muốn ra tay giết chết sư đệ ta nữa chứ?"
Nghe ý tứ của Lâm Phi Viêm, phảng phất hắn còn rất từ bi sao?
Lâm Phi Viêm khẽ lắc đầu nói: "Hắn và ta là đối thủ, ta nương tay chính là sự không tôn trọng lớn nhất đối với hắn.
Bất quá ngươi đã lòng mang tức giận, vậy kế tiếp liền để ngươi thay thế hắn làm đối thủ của ta."
Sắc mặt Hoàng Triển hơi đổi, trong lòng có chút giằng co.
Hắn tuy rất thống hận Lâm Phi Viêm đã gây trọng thương cho Văn Lâm, nhưng thực lực của Lâm Phi Viêm hắn cũng đã thấy, với thực lực của hắn có lẽ rất khó địch lại đối phương.
Thực lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn Văn Lâm một chút như vậy thôi.
Mà Lâm Phi Viêm đối với Văn Lâm có thể nói là nghiền ép tuyệt đối!
Chênh lệch trong đó vẫn là vô cùng rõ ràng.
Thấy Hoàng Triển do do dự dự, Lâm Phi Viêm nhíu mày: "Ngươi vừa nói vì sư đệ mà căm phẫn, nhưng ngay cả lời khiêu chiến của kẻ thù cũng không dám tiếp nhận sao?"
"Bất quá cũng không sao, dù sao hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt.
Ngươi đánh hay không đánh cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại đều là ta thắng."
Lâm Phi Viêm nhàn nhạt nói.
"Cẩn thận khoác lác lại bị cắn vào lưỡi!" Hoàng Triển làm sao chịu được cơn tức này, tức khắc nói: "Đến, ta đánh với ngươi!"
"Lưu Thiên Hạo, chăm sóc tốt cho Văn Lâm sư đệ!"
Hoàng Triển giao Văn Lâm cho Lưu Thiên Hạo.
Lưu Thiên Hạo phi thân đến bên cạnh Hoàng Triển, tiếp nhận Văn Lâm.
Khi thấy thương thế của Văn Lâm, Lưu Thiên Hạo sầm mặt lại, ánh mắt có chút u ám.
"Chính ngươi cẩn thận một chút." Lưu Thiên Hạo để lại một câu rồi liền dẫn Văn Lâm trở lại bên cạnh Dạ Huyền.
Sau khi thấy thương thế của Văn Lâm, Lưu Thiên Hạo đã biết sự đáng sợ của Lâm Phi Viêm này.
Hoàng Triển tuyệt đối không phải là đối thủ...
Sau khi rời khỏi đạo trường, Lỗ Thừa Đức tự mình giúp Văn Lâm chặn lại thương thế, giảm bớt nguy cơ sinh mệnh.
"Đại sư huynh, chỉ sợ phải nhờ ngươi ra tay rồi." Lưu Thiên Hạo khẽ nói.
"Không vội." Dạ Huyền sờ cằm, như có điều suy nghĩ, "Chờ hắn đánh xong Hoàng Triển, nhất định sẽ tiếp tục khiêu chiến.
Ta phỏng chừng hắn sẽ chọn ngươi.
Ngươi đợi lát nữa cứ trực tiếp từ chối, sau đó để Ấu Vi lên đánh với hắn."
Lưu Thiên Hạo ngẩn người một chút, lát sau liền gật đầu.
Lâm Phi Viêm cường đại vượt quá tưởng tượng, cho dù là xa luân chiến cũng rất khó đánh thắng được hắn.
Bởi vì Lâm Phi Viêm đánh bại Văn Lâm gần như không hao phí chút chân khí và lực lượng nào.
"Bắt đầu đi."
Trên võ đài, Lâm Phi Viêm một tay chắp sau lưng, nhìn Hoàng Triển mỉm cười nói.
Bộ dạng đó gần như có thể nói là hoàn toàn không đặt Hoàng Triển vào mắt!
"Lâm sư huynh, đánh chết cái tên không tuân thủ quy củ này!"
Không ít học viên phe Liệt Thiên Thư Viện đều đang gào lên nói.
Việc Hoàng Triển đột ngột lên sàn khiến bọn họ đều phi thường khó chịu, cộng thêm sau khi thấy được thực lực của Lâm Phi Viêm, họ đối với Lâm Phi Viêm lòng tin tràn đầy.
"Tên này xem ra cũng là một kẻ yếu nhớt, khẳng định không phải là đối thủ của Lâm sư huynh."
"Ta cá tên này không đỡ nổi ba chiêu của Lâm sư huynh."
"Ba chiêu? Ngươi cũng quá coi trọng tên kia rồi, ta cá hắn một chiêu cũng không đỡ nổi."
Một vài học viên trực tiếp buông lời ác ý như vậy.
Nghe được những lời này, Hoàng Triển hơi híp mắt lại, trong lòng có chút sát ý lưu chuyển.
Nhưng hắn biết rõ mình đang đối mặt với dạng tồn tại nào.
Thực lực của tên trước mắt này tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả Dương Kính Xuân.
Thật sự đánh nhau, hắn khẳng định không phải là đối thủ.
Chỉ là lúc này đã đáp ứng chiến đấu, dù sao cũng phải cố chống đỡ một trận, tối thiểu người thua không thua trận!
Nghĩ đến đây, Hoàng Triển khẽ quát một tiếng, đạo văn khởi động.
Rắc rắc rắc ———— Trong thoáng chốc, bên người Hoàng Triển từng đạo đạo văn lôi đình màu lam cuộn trào, cả người giống như được bao phủ bởi một quả cầu sét, phát ra tiếng nổ lốp bốp vang dội.
Từng đạo tia chớp thỉnh thoảng loé lên khiến người ta tê cả da đầu.
Hoàng Triển lúc này phảng phất hóa thân thành Thần Chủ nắm giữ lôi đình, khí tức hủy diệt lưu chuyển trên người.
Bề ngoài Hoàng Triển là đệ tử của Vu Văn Lôi, nhưng thực tế bọn họ đến từ một tông môn thánh địa ——— Lôi Vân Sơn.
Đạo pháp thần thông mà Hoàng Triển tu luyện cũng là lôi pháp, đạo văn mà hắn khắc ghi ở Minh Văn cảnh chính là lôi đình đạo văn.
Lôi đình đạo văn lập lòe, bộc phát ra thần uy kinh thiên động địa.
"Thiên Lôi Chi Thân!"
Hoàng Triển gầm nhẹ một tiếng, chân khí toàn bộ bung ra.
Ầm ầm!
Một tiếng vang trầm nặng.
Chỉ thấy lôi đình đạo văn trên thân Hoàng Triển lại dung hợp vào người hắn.
Ngay sau đó, cơ thể Hoàng Triển tăng vọt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lại hóa thành một tiểu cự nhân lôi đình cao chừng ba mét, cả người bị lôi đình bao trùm.
"Thiên Lôi Chi Thân, đạo pháp thần thông của Lôi Vân Sơn đây..."
Trên đài cao của đạo trường, khóe miệng Hồng Vân Liệt hơi nhếch lên.
Chu Tử Hoàng không nói gì.
Trên thực tế, lai lịch của Vu Văn Lôi và Hoàng Triển hắn đã sớm biết.
Vu Văn Lôi cùng Hoàng Triển, Văn Lâm được gọi là tu sĩ khu vực Huyền Trúc Sơn, nhưng từ năm năm trước bọn họ đều tu hành ở Lôi Vân Sơn.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ biến thành tán tu, xưng vương xưng bá tại khu vực Huyền Trúc Sơn.
"Lão phu nghe nói còn có một tiểu tử đến từ Vân Cương sơn, lần này sao không mang tới? Trong số đệ tử mới chiêu mộ của ngươi, hẳn là tiểu tử kia thuộc dạng nổi bật nhất đi." Hồng Vân Liệt chậm rãi nói.
Chu Tử Hoàng cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Hồng Viện trưởng ngược lại quan sát chuyện của tông ta rất tỉ mỉ đấy."
Người mà Hồng Vân Liệt nói đến tự nhiên chính là thầy trò Vi Vân Cương và Dương Kính Xuân.
Nhưng mà đôi thầy trò này năm ngày trước đã bị tiêu diệt, tự nhiên không có khả năng đến đây.
Nhưng liên quan tới chuyện này, dễ nhận thấy Hồng Vân Liệt còn chưa biết.
Chu Tử Hoàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đem chuyện đó nói ra.
"Xem như hàng xóm, tự nhiên phải có qua lại mới đúng." Hồng Vân Liệt cười nói: "Bất quá đại hội giao lưu lần này, Liệt Thiên Thư Viện chúng ta chắc chắn phải nắm chắc phần thắng."
Không cần nói đến Trương Nhan Lương, chỉ riêng Lâm Phi Viêm thôi, chỉ sợ phe Hoàng Cực Tiên Tông đã không còn ai để cử ra chiến đấu.
Dù sao Chu Ấu Vi phải giữ lại để đấu một trận với Trương Nhan Lương.
Còn Dạ Huyền thì...
Không cần nói nhiều.
Hồng Vân Liệt thầm nghĩ trong lòng.
Trận chiến này, Liệt Thiên Thư Viện đã nắm chắc phần thắng.
"Thật sao?" Đối với lời của Hồng Vân Liệt, Chu Tử Hoàng cũng không để trong lòng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lúc hai người đang nói chuyện, trận đấu trên võ đài đã bắt đầu.
Hoàng Triển kích phát Thiên Lôi Chi Thân, thực lực bản thân tăng đến tối đa, lao thẳng về phía Lâm Phi Viêm.
Nơi Hoàng Triển đi qua, lôi đình khuấy động, phát ra tiếng nổ đôm đốp khiến da đầu người ta như muốn nổ tung.
Đối mặt với Hoàng Triển thế tới hung hăng, đôi mắt Lâm Phi Viêm trong suốt, bình tĩnh không gì sánh được, không chút hoảng loạn nào.
Lâm Phi Viêm nhìn chằm chằm Hoàng Triển đang lao tới, vươn tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa chập lại làm kiếm chỉ, Chiến Thần Chi Thể được kích phát.
Vù vù ———— Ánh sáng vàng óng lan tỏa ra, Lâm Phi Viêm phảng phất như một vầng thái dương nhỏ, bộc phát ra thần uy kinh người.
Ầm ầm!
Lần này, Lâm Phi Viêm chủ động ra tay!
Tốc độ nhanh như tia chớp, tấn công như sấm sét!
Trong không khí trực tiếp bộc phát ra một tiếng nổ siêu thanh.
"Phá...!"
Lâm Phi Viêm khẽ quát một tiếng, với tốc độ càng nhanh chóng hơn xuất hiện trước người Hoàng Triển, ngay trước khi Hoàng Triển tung ra một chưởng, kiếm chỉ đã điểm thẳng vào mi tâm của Hoàng Triển.
Ầm ầm ———— Trong thoáng chốc, một tiếng nổ vang lên.
Thiên Lôi Chi Thân của Hoàng Triển biến mất trong nháy mắt.
Hoàng Triển trở lại hình người, nhưng cả người đã biến thành cháy đen, phảng phất như bị sét đánh.
"Lôi đình đạo văn bị phá!"
Lưu Thiên Hạo nhìn Hoàng Triển đang thẳng tắp ngã xuống đất, con ngươi đột nhiên co rút lại.