Ầm ầm!

Lưu Thiên Hạo vừa vào sân đã tung hết hỏa lực.

Thần Môn, Đạo Thai, đạo văn tất cả đều hiển lộ.

Cửu trọng Đạo Thai phảng phất cửu trọng thiên, Lưu Thiên Hạo đặt chân lên cửu trọng thiên, giống như nắm giữ bá khí Đế vương của chư thiên, ầm ầm.

Cả người được đạo văn màu vàng nhạt bao quanh, tôn lên khí thế giống như Thần Vương vô địch.

Trên đỉnh đầu, thần môn mở ra, hào quang màu vàng nhạt như nước biển tuôn trào!

Ngay sau đó, một đóa Thần Vân màu vàng nhạt trôi nổi hiện lên.

"Đây..."

Tất cả mọi người đều bị dị tượng Thần Môn của Lưu Thiên Hạo làm cho kinh hãi.

"Thất giai Hư Thần Giới Chi Linh?!"

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Ngay cả Hồng Vân Liệt trên đài cao cũng phải hơi híp mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh dị.

"Thất giai Hư Thần Giới Chi Linh – Kim Vân."

"Chu Tông Chủ thực sự là có đủ dũng khí nha, lại dám chiêu mộ huyết mạch Nhân Hoàng của Cổ Vân thượng quốc vào Hoàng Cực Tiên Tông." Hồng Vân Liệt cười như không cười nói.

Chu Tử Hoàng cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói: "Bổn tông ngược lại cảm thấy đây mới là chiều hướng tương lai của tông ta, thiên hạ thiên kiêu đều sẽ vào tông ta."

"Thật sao?" Ánh mắt Hồng Vân Liệt tĩnh lặng, cũng không nói thêm gì.

Thiên hạ thiên kiêu vào Hoàng Cực Tiên Tông?

Nếu là ở chín mươi ngàn năm trước thì xác thực là như vậy.

Chỉ là hiện tại, đây là chuyện không có khả năng.

Hoàng Cực Tiên Tông đã triệt để suy tàn.

Tùy tiện một tông môn nào cũng đều có thể đến khi dễ Hoàng Cực Tiên Tông.

Lưu Thiên Hạo này xác thực là một vị thiên tài khó gặp.

Chỉ là hắn thật sự chân tâm thật ý bái nhập Hoàng Cực Tiên Tông sao?

Điều này hiển nhiên là không có khả năng.

Khi thấy Hư Thần Giới Chi Linh của Lưu Thiên Hạo vào khoảnh khắc đó, Hồng Vân Liệt liền hiểu ra.

Chu Tử Hoàng có ý định dẫn những kẻ địch đang mưu đồ Hoàng Cực Tiên Tông vào tông môn, nghĩ đến việc 'một lưới bắt hết' sao?

Lưu Thiên Hạo này là huyết mạch Nhân Hoàng của Cổ Vân thượng quốc, Hoàng Cực Tiên Tông thực sự có can đảm làm bừa sao?

Còn chưa biết được.

Trên đạo trường.

Sáu vị Phong Hầu mới được phong thấy Hư Thần Giới Chi Linh của Lưu Thiên Hạo, đều không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

Lúc này bọn họ mới biết vì sao Lưu Thiên Hạo này lại lớn lối như vậy.

Bản thân là một vị đỉnh cấp Phong Hầu Địa Nguyên thất trọng, lại có thất giai Hư Thần Giới Chi Linh, loại người như vậy không kiêu ngạo thì ai kiêu ngạo chứ?!

"Đúng là một khúc xương cứng khó gặm."

Sáu vị Phong Hầu mới được phong đều không dám khinh thường, cũng lập tức mở ra thần môn của mình, tế xuất đạo văn cùng Đạo Thai.

Sáu tôn lục giai Hư Thần Giới Chi Linh cơ bản đều là thú linh.

Gấu tàn bạo, trâu, chim sẻ, rắn!

Lục đại thú linh.

Hung uy ngập trời!

Toàn bộ đạo trường Vạn Thịnh Sơn đều bị dị tượng khổng lồ bao phủ.

Từng trận gào thét chấn thiên động địa.

Khiến lòng người run sợ.

Song phương Hoàng Cực Tiên Tông và Liệt Thiên Thư Viện đều nhìn chằm chằm trận chiến đấu này, tâm trạng khuấy động.

"Đây mới thực sự là cuộc chiến của cường giả a!"

"Trận chiến cấp bậc Vương Hầu, chúng ta phải nhìn cho thật kỹ, học hỏi cho thật tốt."

Tất cả mọi người đều có thần tình kích động.

"Tên này giành danh tiếng đúng là có nghề." Hoàng Triển lại tỏ ra phi thường không vừa lòng.

"Sư huynh đợi lát nữa cũng có thể một chọi sáu." Văn Lâm nói ở bên cạnh.

Sắc mặt Hoàng Triển tối sầm lại, bĩu môi nói: "Tên này đã đấu qua rồi, ta lại đi đấu nữa chẳng phải là không chiếm lý sao?"

Văn Lâm nghe vậy cười một tiếng.

Dạ Huyền cười như không cười nói: "Ngươi lên một đấu tám chẳng phải là đè được danh tiếng của hắn xuống rồi sao."

Hoàng Triển tức khắc xấu hổ cười một tiếng, không nói gì nữa.

Một đấu tám, chưa kể còn có Trương Nhan Lương cấp bậc Phong Vương kia, chỉ riêng Lâm Phi Viêm có Chiến Thần Chi Thể thôi hắn đã không làm gì được rồi, nếu thật sự một đấu tám thì hoàn toàn chính là đi tìm chết.

Tất cả mọi người đều không nói gì thêm mà nhìn chằm chằm vào trận chiến trên đạo trường.

"Cùng tiến lên!"

Sáu vị Phong Hầu mới được phong đều ánh mắt lạnh lẽo, đồng loạt ra tay.

Ầm ầm ——

Chỉ trong thoáng chốc, đạo pháp thần thông ào ào thi triển, chân khí cuồn cuộn tuôn ra!

Đối mặt với sự vây công của sáu vị Phong Hầu mới được phong, Lưu Thiên Hạo không hề sợ hãi, không có chút ý định tránh né nào, đột nhiên giậm chân một cái, trong nháy mắt bay vọt lên trời.

Ầm!

Trong nháy mắt bay lên không trung, Lưu Thiên Hạo hai tay vẽ một vòng tròn trong hư không, rung lên một cái.

"Sóng vân thái độ!"

Vù vù ——

Bên trong Thần Môn, thất giai Hư Thần Giới Chi Linh Kim Vân tức khắc rung lên, một luồng hào quang màu vàng nhạt mắt thường có thể thấy được khuếch tán ra.

Giống như một viên vẫn thạch rơi xuống biển sâu, những cuộn sóng kinh khủng cuồn cuộn lan ra, muốn càn quét tám phương!

Ùng ùng ——

Chiêu 'Sóng vân thái độ' kinh khủng cùng thần thông của sáu vị Phong Hầu mới được phong va chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ chấn thiên động địa!

Hô ——

Kình phong sắc bén thổi tung áo bào mọi người bay phần phật.

Sáu vị Phong Hầu mới được phong gần như đều bị đánh bay, khí huyết dâng trào, sắc mặt ửng hồng.

"Thật là lực lượng cường đại!"

Sáu vị Phong Hầu mới được phong đều lộ vẻ mặt kinh sợ.

Tuy sớm biết có chênh lệch rất lớn, nhưng không ngờ chênh lệch lại lớn đến như vậy, sáu người bọn họ liên thủ vậy mà suýt chút nữa không đỡ nổi một kích!

Các học viên Liệt Thiên Thư Viện thấy cảnh này cũng đều biến sắc, tim như treo lên cổ họng.

Chẳng lẽ sắp thua sao?

Mà đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông lại có thần tình kích động.

Lưu Thiên Hạo một chọi sáu còn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, quả thực phấn chấn lòng người.

"Lâm sư đệ, ngươi thấy thế nào?"

Trương Nhan Lương nhìn trận chiến trên đạo trường, nói với Lâm Phi Viêm bên cạnh.

Lâm Phi Viêm khẽ lắc đầu nói: "Thật ra trước khi đại hội giao lưu bắt đầu, ngươi và ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc phải chiến đấu toàn bộ rồi."

Sáu vị Phong Hầu mới được phong chỉ là quân cờ trì hoãn mà Liệt Thiên Thư Viện bày ra mà thôi, họ cũng không hy vọng sáu vị này có thể thắng.

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng.

Ở phe Hoàng Cực Tiên Tông, ngoài Dạ Huyền ra, bốn vị còn lại đều là đỉnh cấp Phong Hầu.

Giữa đỉnh cấp Phong Hầu và Phong Hầu mới được phong tồn tại chênh lệch rất lớn.

Cho dù là sáu vị Phong Hầu mới được phong liên thủ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của đỉnh cấp Phong Hầu Lưu Thiên Hạo.

Trận đấu này bọn họ chắc chắn thua.

Bất quá tất cả những điều này bọn họ đều đã sớm dự liệu, cho nên cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

"Đợi lát nữa ngươi chuẩn bị chọn ai?" Trương Nhan Lương cười nói.

Lâm Phi Viêm hơi híp mắt lại, nhẹ giọng nói: "Trừ Chu Ấu Vi ra, bốn người bọn họ, ta sẽ đấu với mỗi người một trận trước."

"Ngươi thì sao?"

"Ta dĩ nhiên là đấu với cả năm người một trận." Trương Nhan Lương cười nói.

Quy tắc chiến đấu cấp bậc Vương Hầu không giống với các cấp bậc khác.

Song phương mỗi người đều có cơ hội lựa chọn đối thủ để đấu một trận.

Nếu như thắng thì có thể tiếp tục lựa chọn đối thủ để đấu tiếp!

Nếu như có một bên bị một người của đối phương đánh bại hết, thì có thể tuyên bố chiến thắng.

Lúc trước, mỗi lần Hoàng Cực Tiên Tông thắng lợi cơ bản đều dựa vào cách này.

Bởi vì mỗi lần Hoàng Cực Tiên Tông chiến thắng trên võ đài đều là ở thế yếu tuyệt đối.

Mà trong chiến đấu cấp Vương Hầu, Lãnh Dật Phàm mỗi lần đều có thể quét ngang Liệt Thiên Thư Viện.

Về sau Chu Ấu Vi đột nhiên xuất hiện, cùng Lãnh Dật Phàm liên thủ, Liệt Thiên Thư Viện hoàn toàn không có ai địch nổi.

Khi đó Trương Nhan Lương có khả năng trấn áp Chu Ấu Vi, nhưng lại không trấn áp được Lãnh Dật Phàm.

Cho nên mỗi lần bên thắng đều là Hoàng Cực Tiên Tông.

Điều này đối với Liệt Thiên Thư Viện mà nói là phi thường uất ức.

Nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, Lãnh Dật Phàm đã chết.

Trương Nhan Lương đã có khí tượng vô địch.

Trong lúc hai người nói chuyện, trận chiến giữa Lưu Thiên Hạo và sáu vị Phong Hầu đã đi vào giai đoạn ác liệt.

Song phương thần thông cùng xuất hiện, chiến lực cấp bậc Phong Hầu được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng theo diễn biến của trận chiến, sáu vị Phong Hầu rõ ràng có chút theo không kịp tiết tấu của Lưu Thiên Hạo, bị Lưu Thiên Hạo dắt mũi.

Rốt cục, sau khi Lưu Thiên Hạo đánh bay một vị Phong Hầu mới được phong, năm vị còn lại cũng không trụ nổi, bị Lưu Thiên Hạo lần lượt đánh bại.

Sau khi đánh bại sáu vị Phong Hầu mới được phong, khí tức của Lưu Thiên Hạo có chút hỗn loạn, không tiếp tục chiến đấu nữa mà lui về vị trí của mình.

Xôn xao!

Lần này, các đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông đều kích động.

Thắng đẹp quá!

Một chọi sáu!

Mặc dù là dựa vào thực lực nghiền ép, nhưng thắng được thật là thoải mái!

Mà bên phía học viên Liệt Thiên Thư Viện lại có sắc mặt khó coi không gì sánh được.

"Hai vị sư huynh..."

Sáu vị Phong Hầu mới được phong mặt mày âm u rời sân, ủ rũ cúi đầu trở về vị trí, không còn mặt mũi nào đối diện với Lâm Phi Viêm và Trương Nhan Lương.

"Không sao, dù sao tên kia cũng là đỉnh cấp Phong Hầu." Trương Nhan Lương nhẹ giọng trấn an.

"Lâm sư đệ, ngươi vào sân đi."

"Ừm." Lâm Phi Viêm đứng dậy, mũi chân khẽ điểm, cả người trong nháy mắt đã đáp xuống đạo trường.

"Liệt Thiên Thư Viện, Lâm Phi Viêm."

"Xin đấu một trận."

Lâm Phi Viêm đứng chắp tay, ánh mắt tĩnh lặng, một luồng tự tin nhàn nhạt từ trên người hắn tỏa ra, khiến người khác thán phục.

Hắn đứng giữa đạo trường, phảng phất như trở thành trung tâm của đất trời.

Mọi thứ xung quanh dường như đều tập trung vào trên người hắn.

"Đúng là tên thích thể hiện." Hoàng Triển thấp giọng nói, trong lòng có chút khó chịu.

"Văn sư đệ, lên sàn gặp hắn đi!" Hoàng Triển nói.

Văn Lâm mặt vẫn bình tĩnh, nghe Hoàng Triển nói xong, khóe miệng hơi giật giật nhưng không nói gì, đứng dậy đi vào đạo trường.

"Hoàng Cực Tiên Tông, Văn Lâm."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play